Không biết qua bao lâu, Vương Song kịp phản ứng, bỗng nhiên quay đầu, “Vút” một cái rời khỏi phòng, trực tiếp đóng cửa phòng lại, nhưng lúc rời đi khóe mắt vẫn liếc về phía sau một chút, trong đầu hiện ra một suy nghĩ. - Dáng người thật tuyệt! - Hộc hộc Vương Song đứng ở ngoài cửa, không ngừng há miệng lớn mà hít thở, không biết là muốn máu tươi đang sôi trào trong người lắng xuống, hay là muốn tâm tình kinh sợ của mình lắng xuống nữa. - Đáng chết, sao lại gặp mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.