Dường như đã nhận ra sự khó xử của Vương Song, Tôn Thiên Tiếu tiến lên nói khẽ bên tai Vương Song, mắt Vương Song sáng lên quay đầu nhìn Hoàng Bối Bối, trên mặt lộ ra ý cười, ánh mắt nàng kinh ngạc. - Ngươi muốn làm gì! Hoàng Bối Bối có chút cảnh giác nhìn Vương Song đang cười âm hiểm. - Không làm gì, chỉ là cho ngươi ngủ một chút thôi! Vương Song cười khẽ một tiếng, tay phải giơ sung đánh vào sau đầu nàng. “Bịch” Hoàng Bối Bối chưa kịp nói gì đã trực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.