Mục lục
Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Song có chút khó hiểu, thể lực hiện tại của hắn gấp ba lần người bình thường, vậy nên, giác quan so với người bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều, hắn dường như cảm thấy rằng sức mạnh và tốc độ của những con Zombie đã tăng lên một phần nào.

- Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều rồi, làm sao có thể chứ! Nếu là như thế, nhân loại còn có thể sống sót sao!

Vương Song lắc đầu nói, xua những suy nghĩ viển vông trong đầu.

Sau đó, hai người tiếp tục đi lên, đến lầu hai, cũng là một đại sảnh, nhưng nó so với đại sảnh ở lầu một nhỏ hơn nhiều. Hai bên đại lần lượt là phòng đọc sách, chuyên để học sinh đọc sách và nghiên cứu.

Lúc này, vài con Zombie lảo đảo đi ra từ phòng đọc sách, lao về phía hai người, Vương Song và Vương Hổ đưa mắt nhìn nhau, đám Zombie cách hai người họ ít nhất là năm mươi mét, khoảng cách này, đủ để cho hai người thoải mái chuẩn bị chiến đấu.

- Bốn con bên trái để ta xử lý, hai con còn lại giao cho ngươi!

Vương Song phân phó xong, lao tới bốn con Zombie bên trái, còn chưa đến vài tức. Sau đó hai người giải quyết triệt để, thuận lợi thu hoạch được một nguồn năng lượng.

Vương Hổ nhìn thân thủ của Vương Song có phần ngưỡng mộ, cũng không cam lòng yếu thế mà tiến về phía trước, một chân đá ngã một con Zombie, một đao chém xuống, chém thành hai nửa. Đồng thời at trái vung một đao, Đại Khảm Đao vậy mà cảm giác như là dùng Đường Đao, giải quyết con Zombie ỉu xìu còn lại.

- Khà khà, hoàn hảo.

Vương Hổ cười đắc ý.

- Được rồi, đi mau!

Vương Song gấp gáp nói, sau đó cả hai người nhanh chóng lao lên lầu ba, ngay lúc này, một lượng lớn Zombie tụ tập ở lối vào phòng đọc sách của lầu ba, chúng không ngừng đập vào cửa gỗ trong vô hồn. Dường như có thể nhìn thấy mối nối giữa cửa gỗ và vách ngăn đã xuất hiện sự lỏng lẻo, vụn vôi không ngừng rơi xuống, cánh cửa này chắc không trụ được lâu nữa.

- Ngươi tránh ra! Để ta!

Vương Song nhìn đám Zombie tụ tập ở cửa, khoảng chừng mười mấy con Zombie, ánh mắt hiện lên vẻ phấn chấn, hai chân đạp thật mạnh trên mặt đất, thu hút sự chú ý của đám Zombie.

- Gào gào gào!

Những tiếng gầm điên cuồng phát ra từ miệng chúng, từng con một lao bất chấp về phía Vương Song.

- Đi!

Vương Song búng tay mười ngón, từng viên tiểu hỏa diễm bằng nắm tay xuất hiện trước mặt, khoảng chừng mười cái, giống như viên đạn, trong nháy mắt bay ra, xuyên qua đầu của mười con Zombie, những quả tiểu hỏa diễm này căn bản không cần phải nhắm chuẩn, chỉ cần trong đầu Vương Song muốn đánh ai, nó sẽ tự động tấn công mục tiêu!

Một tiếng "rầm", mười đầu Zombie lần lượt rơi xuống, vẫn còn có bốn năm con Zombie, tiếp tục lao về phía Vương Song.

Vương Song lập tức tiến lên từng bước, một đao một, giải quyết xong cả năm con Zombie, lại một nguồn năng lượng khổng lồ ngay lập tức nhập vào trong cơ thể!

- Xong rồi , có thể đi vào rồi!

Vương Song thu hồi Đường Đao, quay đầu cười nói. Vương Hổ nuốt nước bọt một cách chậm rãi, giơ ngón tay cái tỏ ý bái phục.

Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng mà, cảnh tượng phía sau cánh cửa khiến hai người họ phẫn nộ ngút trời!

- Cứu mạng!

- Súc sinh, tên súc sinh này!

- Đừng, cầu xin ngươi!

...

Hai người vừa mở cửa ra, đập vào trước mắt hai người là thanh âm giãy dụa, tiếng la khóc, cùng tiếng quần áo bị xé rách.

Một đám nam giống phát như điên, hai mắt đỏ lên, người nào người nấy vô cùng điên cuồng nhào vào từng nữ sinh, quần áo không ngừng bị xé rách, dẫn đến các nam sinh điên cuồng cười to, giống như tiến vào Luyện Ngục.

- Dừng tay!

Vương Song nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong nháy mắt bốc lên, vọt thẳng lên đầu, gào thét một tiếng, trực tiếp thu hút sự chú ý của đám người đang điên cuồng, sau đó bọn họ quay đầu nhìn về phía hai người Vương Song.

- Đám súc sinh này! Đáng chết!

Ánh mắt Vương Song vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy quần áo nữ sinh bị xé thành từng mạnh, còn có ánh mắt đỏ hoe của bọn họ, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một luồng sát ý.

- Chính là ngươi! Vương bát đản, ta muốn giết ngươi!

Đột nhiên, Trương Mãnh phát ra tiếng gầm thét giận dữ, trực tiếp ném Bạch Lan Tâm, quơ lấy một chân bàn trên mặt lao về phía Vương Song, hắn nhận ra Vương Song chính là người từ bỏ bọn họ, nếu như hắn đến cứu bọn họ, bọn họ làm sao đến mức làm ra chuyện điên cuồng không có đường lui như vậy chứ.

Bởi vậy, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, cầm chân bàn trong tay chân nhào về phía Vương Song. Nhìn chiều hướng này thì một khi bị đập trúng, không chết cũng bị trọng thương!

- Giết hắn, giết hắn!

Một đám người nhìn thấy một màn máu tanh bạo lực như thế lớn tiếng mở miệng hoan hô.

- Cẩn thận!

Trong góc yên tĩnh hai nam sinh đang ngồi xổm đột nhiên mở miệng khẩn trương nhắc nhở. Bọn họ thấy có người tiến đến ngăn cản hành vi hung ác của những người này, trong lòng cũng thở phào. Nhưng mà nhìn thấy Trương Mãnh nhào về phía đối phương, lòng bọn họ căng thẳng, Trương Mãnh nằm trong đội thể dục của trường học, bình thường một người có thể đánh ba người, bọn họ thật sự sợ Vương Song không thể chống đỡ được!

- Hừ, muốn chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK