Bạch Tinh Nhiên có chút hồi hộp hỏi: “Thế mẹ tôi và em trai tôi đang ở đâu? Lúc nào gặp được hai người họ?”.
“Yên tâm đi, sang đến bên đó ắt sẽ gặp được”, Hứa Nhã Dung nói.
Thì ra mẹ và em trai cô trước giờ bị giấu ở bên Phù Tang!
“Được, nhưng tôi nhắc nhở bà một câu mà bình thường bà vẫn hay nhắc nhở tôi, tốt nhất đừng có giở trò với tôi, nếu không kể cả Bạch Ánh An có vào được nhà Nam Cung thì tôi cũng sẽ không để cho chị ta được sống yên ổn đâu”.
“Yên tâm đi, kể cả tôi có muốn làm gì cô thì bố cô cũng không đồng ý đâu”.
“Thế thì được, chiều nay đem vé máy bay và giấy tờ đến sân bay cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Được, đến lúc đó liên lạc sau”.
Bạch Tinh Nhiên dập máy, Diêu Mỹ lập tức đi tới quan tâm hỏi: “Cậu định đi đâu? Không phải là ra nước ngoài đấy chứ?”.
“Ừ, đi tìm mẹ và em trai mình”, Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, hy vọng kế hoạch lần này được tiến hành thuận lợi, hy vọng cô thực sự có thể nhanh chóng gặp được người thân của mình.
Bạch Tinh Nhiên biết Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ cho người đến nhà Diêu Mỹ tìm cô, dù sao cô cũng chỉ có vài người bạn, để không bị tìm thấy, sáng sớm cô đã rời khỏi nhà Diêu Mỹ.
Lang thang bên ngoài nửa ngày trời, cho đến lúc máy bay sắp cất cánh, cô mới ngồi xe buýt sân bay để đến sân bay.
Cùng lúc đó, Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An đã xuất phát đi về hướng sân bay rồi.
Bạch Ánh An ngồi ở ghế lái càu nhàu với vẻ không can tâm: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý cho nó giữ lại đứa bé mà rời đi chứ, nhỡ may ông trời không có mắt để cho nó sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, thế thì sau này con chết chắc rồi à?”.
“Yên tâm đi, nó không sinh nổi đâu”, Hứa Nhã Dung đẩy cặp kính râm trêи mặt bà ta tự tin nói.
Vấn đề đơn giản như vậy làm sao mà bà ta chưa nghĩ đến chứ?
“Nghĩa là sao cơ?”, Bạch Ánh An đừng xe trước đèn đỏ, quay đầu sang nhìn Hứa Nhã Dung: “Mẹ, không phải là mẹ định… ra tay với nó đấy chứ?”.
“Là nó ép mẹ thôi”, gương mặt Hứa Nhã Dung nổi lên sự nham hiểm: “Nhưng thật ra kể cả nó không có bầu, thì mẹ cũng vẫn không muốn nó sống trêи thế giới này, vì dù sao nó còn sống ngày nào thì chúng ta không thể yên tâm được ngày đó”.
“Nhưng…”, Bạch Ánh An mở miệng lắp bắp: “Giết người là phạm pháp đấy”.
“Yên tâm đi, mẹ đã chuẩn bị hết rồi”, Hứa Nhã Dung mỉm cười nói: “Xã hội đen ở xứ Phù Tang thì nổi tiếng lắm, chẳng nhẽ không làm gì nổi một người phụ nữ sao? Con ranh đó chỉ cần ra khỏi sân bay thì chết chắc”.
Bạch Ánh An nghĩ rồi cười: “Chẳng trách mẹ lại cho nó đến Phù Tang, thì ra…”, cô ta nghĩ một lúc lại có chút lo lắng: “Nhưng nếu bố mà biết thì làm thế nào? Bố chắc chắn sẽ tức giận bóp chết chúng ta mất”.
“Con nghĩ ông ấy sẽ bóp chết chúng ta thật sao?”, Hứa Nhã Dung cười đắc ý: “Con ranh đó chết rồi thì con chính là đứa con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy nỡ lòng nào không?”.
Nói cũng đúng nhỉ, Bạch Ánh An cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
“Lát nữa nó lên máy bay thì kế hoạch của chúng ta coi như thành công được một nửa, tiếp sau đó thì trông chờ vào mẹ thôi”.
“Yên tâm, mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi”.
“Vậy thì được”.
Hứa Nhã Dung dựa lưng vào ghế, thở nhẹ một hơi.
Bà ta đích thân đến tận sân bay chính là vì chưa được tận mắt nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên lên máy bay thì bà ta không yên tâm, sợ chuyện sẽ không thành.
Chỉ cần lát nữa Bạch Tinh Nhiên lên máy bay, bà ta có thể thực sự yên tâm hẳn.
Trợ lý Nhan từ nhà Diêu Mỹ đi ra, vừa đi xuống dưới tầng vừa gọi vào số điện thoại cá nhân của Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân vốn đang họp, nhưng có điện thoại cá nhân gọi đến chắc là của trợ lý Nhan, anh nhìn vào điện thoại một cái, để cuộc họp lại cho Thẩm Khác rồi đi ra khỏi phòng họp.
“Sao rồi?”, anh trầm giọng hỏi.
Trợ lý Nhan nói: “Diêu tiểu thư chỉ nói với tôi là thiếu phu nhân sẽ lên máy bay đi Phù Tang vào ba giờ chiều nay, còn ngoài ra không chịu nói gì cả”.
Lúc mới đầu cô dùng tiền ra dụ dỗ Diêu Mỹ khai, nhưng kết quả Diêu Mỹ một mực nói không gặp Bạch Tinh Nhiên, lúc sau trợ lý Nhan chuyển sang dùng phương pháp mạnh ép cô ấy, cảnh cáo cô ấy nếu không nói ra tung tích của thiếu phu nhân, không chỉ công việc của cô ấy không còn nữa, mà đến cả chức vụ tổng giám đốc doanh nghiệp của bạn trai cô cũng mất luôn.
Diêu Mỹ nghe thấy công việc của bạn trai mình sẽ bị liên lụy, suy nghĩ và đấu tranh một hồi cuối cùng vẫn khai ra sự thật.
Lúc này đang ngồi nhà buồn bã hối hận, rồi gọi vào số của Bạch Tinh Nhiên.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là một giờ ba mươi phút, sắp đến giờ lên máy bay rồi.
Tối qua Bạch Tinh Nhiên cả đêm không về nhà, trong lòng anh ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng.
Anh biết mỗi lần cô buồn đều sẽ chạy đến bờ sông, nên nửa đêm anh vẫn lái xe đến bờ sông để tìm, kết quả lại không thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Đương nhiên, anh hiểu rất rõ cá tính của Bạch Tinh Nhiên, cô không phải là tuýp người gặp chuyện không hay sẽ tìm đến cái chết, chắc sẽ không đi tự tử mới đúng.
Cô không về nhà, chắc chắn là do nhận được kết quả xét nghiệm của bệnh viện khác cũng tương tự như vậy, sau khi biết đứa bé có vấn đề, sợ anh ép cô phá thai nên mới không dám về nhà.
Chỉ trốn tránh thôi thật sự có thể giải quyết vấn đề sao? Cái người phụ nữ ngu ngốc này!
Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong sảnh lớn của sân bay đợi người của Hứa Nhã Dung đến, cô cầm điện thoại trong tay không dám mở máy, chỉ luôn nhìn đồng hồ và lối đi vào sân bay.
Cuối cùng, cô nhìn thấy chú Hà của nhà họ Bạch đang đứng ở trước cửa sân bay vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm.
Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế nhìn về ông ấy vẫy tay, chú Hà liền đi về phía cô.
“Tiểu thư, đây là vé máy bay và giấy tờ mà phu nhân bảo tôi đem đến cho cô”, chú Hà đưa vé máy bay và giấy tờ trong tay cho cô, Bạch Tinh Nhiên đón lấy xem, là chứng minh thư và hộ chiếu của Bạch Ánh An.
“Còn nữa…”, chú Hà lại lôi một tấm thẻ từ trong túi khác ra: “Đây là thẻ ngân hàng mà lão gia bảo tôi đưa cho cô, bên trong có mười triệu tệ, mật khẩu là ngày sinh nhật của cô”.
Bạch Tinh Nhiên cầm giấy tờ và vé máy bay trong tay, nhìn tấm thẻ trong tay ông ấy một cái rồi lạnh lùng nói: “Thẻ ngân hàng thì không cần đâu, trả lại ông ấy giúp tôi nhé”.
“Tiểu thư, lão gia nói giờ không phải lúc giận dỗi, sang đến bên đó làm gì cũng cần đến tiền”, chú Hà khuyên nhủ.
“Phiền chú Hà chuyển lời tới ông ấy giúp tôi, từ nay về sau tôi và ông ấy cắt đứt quan hệ, kể cả có chết ở bên kia cũng là chuyện của tôi”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, quay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Chú Hà bất lực, đành nhét thẻ lại vào túi.
Thấy bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên đi vào trong cửa kiểm tra an ninh, Hứa Nhã Dung vui mừng cười nói: “Con đĩ đó cuối cùng cũng đi rồi”.
Tâm trí của Bạch Ánh An vẫn nghĩ về chuyện chú Hà vừa rồi đưa tấm thẻ ngân hàng cho Bạch Tinh Nhiên, cô ta tức giận nói: “Xem ra bố vẫn rất thương nó đấy chứ, lại còn giấu chúng ta lén lút đưa tiền cho nó”.
Cô ta còn tưởng lần trước Bạch Tinh Nhiên nói những lời quá đáng kia với bố xong, bố chắc chắn sẽ tuyệt vọng về đứa con hoang này rồi chứ, thế mà vừa ra tay lại là mười triệu tệ liền!
Trái ngược với vẻ tức giận của cô ta, Hứa Nhã Dung lại với bộ mặt dửng dưng: “Con lo cái gì chứ? Một người sắp chết đến nơi, kể cả có cầm mười triệu tệ kia thật, thì cuối cùng chẳng phải vẫn thuộc về nhà họ Bạch chúng ta sao”.
“Nói thì thế, nhưng thái độ của bố mới thật sự khiến con buồn đấy”.
“Thôi được rồi, sắp thành công trở thành thiếu phu nhân của nhà Nam Cung rồi, còn để ý chuyện này làm gì, đi thôi, chúng ta cũng nên về thôi”, Hứa Nhã Dung nhìn lại lần nữa Bạch Tinh Nhiên đang xếp phía sau hàng người để kiểm tra an ninh, liền khoác tay Bạch Ánh An đi ra ngoài.
Hai người vừa đi ra từ phía sau chiếc cột, thì bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước cửa sân bay làm cho giật cả mình, Bạch Ánh An vội vàng kéo Hứa Nhã Dung lùi về phía sau chiếc cột vừa sốt sắng nói: “Mẹ, sao Nam Cung Thiên Ân lại xuất hiện ở đây? Không phải là anh ấy biết con ranh kia đi ra nước ngoài đấy chứ?”.
“Ừ nhỉ, thế này là thế nào?”, Hứa Nhã Dung bắt đầu thấy hoang mang, kế hoạch sắp thành công lẽ nào lại gặp sự cố đúng lúc này? Làm cho mọi thứ trở lại về như ban đầu sao?
“Mẹ, con thấy anh ấy chắc chắn sau khi biết con ranh kia bỏ nhà đi nên mới đến tìm đấy, làm sao bây giờ? Làm gì bây giờ hả mẹ?”, Bạch Ánh An vẫn cái đức tính ấy, cứ mỗi lần gặp chuyện gì là bắt đầu sốt sắng hết cả lên.
Thấy Nam Cung Thiên Ân đã từ phía cửa chính đi tới, Hứa Nhã Dung cắn răng, lo sợ: “Ánh An con đừng có đi ra, đừng để cậu ta nhìn thấy bộ dạng lúc này của con”.
“Mẹ…”.
“Con cứ ngoan ngoãn trốn ở đây là được, để mẹ đi giữ chân cậu ta lại”, bà ta nói xong, chỉnh lại quần áo, hắng giọng rồi bước về phía Nam Cung Thiên Ân, đứng ngay trước mặt anh, giả vờ ngạc nhiên nhìn anh nói: “Nam Cung Thiên Ân, thật là trùng hợp, sao con lại ở đây thế?”.
Nam Cung Thiên Ân dừng chân, hơi cúi xuống nhìn bà ta: “Không trùng hợp đâu, con đến để đưa vợ con về nhà thôi”.
“Hả? Con nói gì cơ? Con muốn đưa Ánh An về nhà sao?”.
“Đúng thế, xin hỏi giờ cô ấy đang ở đâu?”.
“Nó…”, Hứa Nhã Dung tuy bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho hơi sợ, nhưng vì để kéo dài thời gian, không thể không cắn răng cười gượng: “Ánh An đã lên máy bay rồi, nhưng Thiên Ân thiếu gia yên tâm, chỉ là nó muốn đi cho khuây khỏa, mấy hôm nữa sẽ về thôi”.
Chỉ cần giữ được cậu ta, để Bạch Tinh Nhiên qua cửa an ninh là được, bà ta nghĩ bụng.
Nam Cung Thiên Ân lại không hề tin bà ta, anh lướt qua người bà ta rồi tiếp tục đi vào bên trong.