Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bàn ăn sáng, Phác Luyến Dao nhìn vào ghế của Bạch Tinh Nhiên tò mò hỏi: "Sao không thấy chị dâu họ xuống ăn sáng nhỉ?".

"Anh chưa nói với em à? Chị dâu họ về nhà mẹ đẻ dưỡng thai rồi", Thấm Khác nói.

"Anh đã nói đâu", Phác Luyến Dao cười hi hi nói: "Xem ra em lâu quá không đến đây rồi".

Lão phu nhân đặt chiếc cốc xuống, ngước mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi: "Đã đi nhiều ngày thế rồi, sao vẫn chưa đón nó về thế?".

"Bà nội, cô ấy cảm thấy ở nhà mẹ đẻ sẽ thoải mái hơn chút, thì cứ để cô ấy đi đi", Nam Cung Thiên Ân trả lời đại.

"Nói gì vậy, giờ nó đã là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung chúng ta, lại đang có

"Nói gì vậy, giờ nó đã là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung chúng ta, lại đang có bầu nữa, sao có thể ở nhà mẹ đẻ mãi được?",

lão phu nhân dặn dò với vẻ mặt nghiêm nghị: "Để tránh người ta dị nghị, vẫn nên đón nó về sớm đi”.

"Bà nội...", Nam Cung Thiên Ân mấp máy môi, cuối cùng lại không mở lời.

Thấm Khác ngồi bên cạnh cảm nhận được sự do dự của Nam Cung Thiên Ân, thế là lấy một miếng bánh mì đứng dậy khỏi ghế một cách biết điều: "Đi thôi, đi sớm tránh bị tắc đường".

Phác Luyến Dao cũng biết điều đứng lên theo cậu ta, cùng chào tạm biệt lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân.

Thẩm Tâm mấy hôm nay ở trường không về nhà, lúc này trêи bàn ăn chỉ còn lại lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân đặt đũa xuống nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: "Thiên Ân, cháu sao vậy?

Cháu cãi nhau với Ánh An à?".

"Cũng không hẳn là cãi nhau", Nam Cung Thiên Ân bất lực cười một tiếng, đưa mắt nhìn lão phu nhân: "Cháu và cô ấy chẳng phải vẫn luôn như vậy sao, khi tâm trạng tốt còn có thể ở với nhau vui một chút, khi tâm trạng không tốt thì như hai người xa lạ vậy".

Lão phu nhân nghe thấy lời anh nói, khẽ lắc đầu thở dài: "Haiz, đây chính là kết quả của hôn nhân không có tình yêu, không thể trách hai đứa được".



"Cho nên, cô ấy đi cũng là bình thường thòi".

"Ý cháu là gì? Nó đi lần này không định quay về sao?", con mắt lão phu nhân đột nhiên sắc lẻm, nếu thật sự là như vậy thì bà ta không đồng ý được.

Nhẫn vẫn còn đeo trêи tay cô ta mà, hơn nữa còn đang mang cốt nhục của nhà

Nam Cung, kể cả là cái thai không bình thường thì cũng là của nhà Nam Cung, không thể cho phép cô ta đưa đứa bé đi được.

"Nếu bà nội quyết định muốn chia rẽ chúng cháu, vậy thì chia tay muộn không bằng chia tay sớm, nhân cơ hội này quên đi những chuyện cần quên, những gì đã qua cũng cho qua luôn".

"Thiên Ân, cháu hồ đồ rồi sao, kể cả hai đứa chia tay nhau cũng không phải chia tay kiểu này, nhỡ may nó mang theo chiếc nhẫn nhà Nam Cung và đứa bé trốn mất thì sao? Cháu nên...".

"Bà nội", Nam Cung Thiên Ân ngắt lời bà ta: "Bà yên tâm đi, cô ấy không thoát khỏi bàn tay cháu đâu, đứa bé và chiếc nhẫn sớm muộn cũng sẽ quay về thôi".

Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào anh không nói nên lời, một lúc sau mới nhả ra một câu: "Có phải cháu đã thích nó rồi

đúng không?".

Nếu không phải, vì sao anh lại ngăn bà ta ra mặt xử lý người phụ nữ đó? Bao nhiêu người trước đây đều là một tay bà ta giải quyết, bà ta sẽ đích thân sắp xếp cho bọn họ đi thật xa, khiến cho bọn họ mãi mãi không thể bước chân vào Châu Thành một bước, khiến bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào tiết lộ bí mật của nhà Nam Cung.

Thực ra bà ta hoàn toàn có thể dùng cách y hệt với Bạch Tinh Nhiên, nhưng thái độ hiện tại của Nam Cung Thiên Ân rõ ràng đang bênh Bạch Tinh Nhiên, nếu không phải là thích cô, thì anh làm sao có thể có suy nghĩ đó?

"Cô ấy quả thực không giống với những cô gái khác, và cháu thực sự cũng có chút thích cô ấy, cho nên cháu muốn có thời gian để giải quyết tình cảm của mình. Cháu với cô ấy đã giao kèo, nếu chờ khi đứa bé chào đời, cháu vẫn còn cần cô ấy, thì sẽ đi đón hai mẹ con họ về, nếu cháu không cần nữa, vậy thì... giữa cháu và cô ấy sẽ chỉ là quá khứ".

Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng, sắc mặt hơi trầm xuống, anh nói tiếp: "Cho nên bà nội à... cháu muốn xin bà đồng ý với cháu một chuyện, nếu đến lúc đó cháu không cần cô ấy nữa, xin bà hãy cho cô ấy được tự do, nếu cháu vẫn cần cô ấy, xin bà hãy cùng cháu đi đón cô ấy về, để cô ấy lại được trở về bên cạnh cháu".

"Không phải...", lão phu nhân kϊƈɦ động đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh tức giận nói: "Nam Cung Thiên Ân, cháu đang định lừa cái bà già lẩm cẩm này chứ gì? Lúc đầu chúng ta đã hứa với nhau những gì, bà đồng ý giữ lại đứa bé trong bụng nó, nhưng cháu phải lấy người con gái là tình nhân định mệnh kia ngay sau đứa bé chào đời".



"Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà cả đời này cháu có tình cảm ngoài Chu Chu ra, cũng là người phụ nữ đầu tiên không biết sợ cháu, không chê cháu, đồng ý hy sinh

tất cả vì cháu. Cô ấy là người có trách nhiệm, có lòng can đảm và sự hiểu biết, cô ấy còn chưa yêu cháu mà đã nguyện hy sinh vì cháu như vậy, vì bệnh của cháu mà bị thương hết lần này đến lần khác, vì muốn khuyên cháu uống thuốc mà tự cô ấy đã uống hết bát thuốc, sau đó lén lút vào nhà vệ sinh móc họng nôn ra. Một người phụ nữ như vậy, cháu có thể không yêu cô ấy không cần cô ấy, nhưng cháu không muốn làm tổn thương cô ấy, đây chẳng phải là nguyên tắc làm người cơ bản hay sao?".

Lão phu nhân cứng họng không nói được gì.

Nam Cung Thiên Ân cũng im lặng, cụp mắt.

Có rất nhiều chuyện không phải là anh không biết, chỉ là giả vờ không biết thôi, lúc đầu khi biết Bạch Tinh Nhiên móc họng nôn chỗ thuốc ra, anh còn tưởng vì cô sợ

uống thuốc sẽ có hại cho bản thân, sau đó mới biết là vì cô đang có bầu, không thể tùy tiện uống thuốc.

Trái tim anh vốn là sắt đá, nếu không có những điểm đặc biệt thu hút người khác như vậy, anh làm sao mà rung động với cô được?

"Thế ý cháu là sao, không định cưới tình nhân định mệnh của cháu nữa à?", một lúc sau, lão phu nhân mới khẽ hỏi một câu: "Cháu có biết là bà luôn đi tìm cho cháu không? Bà tin sẽ có ngày tìm được thôi".

"Không cần tìm đâu ạ", Nam Cung Thiên Ân bỗng nhiên nhả ra một câu: "Tìm được cũng vô dụng thôi".

"Ý cháu là gì?", tim lão phu nhân thắt lại, lo lắng nhìn chằm chằm vào anh: "Cô ta kết hôn rồi? Hay là... đã chết rồi?".

"Cô ấy... chết rồi".

"Sao có thể như thế được?", lão phu

"Sao có thế như thế được?", lão phu nhân lẩm bẩm.

"Bà nội, sống chết là lẽ thường tình, chẳng có gì là không thể cả".

Anh không phải cố tình muốn lừa lão phu nhân, nếu là người phụ nữ khác có lẽ anh sẽ suy nghĩ đến lúc đó chia tay Bạch Tinh Nhiên xong sẽ cưới cô ấy, nhưng người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Chu Chu người mà anh luôn tìm kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK