Chương 541: Hôn mê
Quả nhiên, nỗi lo lắng của Bạch Tinh Nhiên đã thành sự thật, tối hôm đó, Nam Cung Thiên Ân lại phát bệnh.
Mặc dù Bạch Tinh Nhiên đã ngay lập tức cho anh uống thuốc, nhưng anh vẫn bị con đau giày vò, mất đi lý trí như mọi khi.
Bạch Tinh Nhiên ôm lấy anh, hi vọng anh sẽ bình tĩnh hon, nhưng anh vì mất đi lý trí mà đấy cô ngã xuống đất.
Cũng may là ở dưới đất trải thảm mềm, nên Bạch Tinh Nhiên cũng không đau lắm, Nam Cung Thiên Ân thấy cô khẽ kêu lên, như lấy lại được một phần lý trí, vội vàng chạy xuống ôm lấy cô, giọng run rẩy gọi: “Tinh Nhiên… Tinh Nhiên…”.
Không chỉ có giọng nói của anh run rẩy, mà cả cơ thể cũng run lên khiến người ta đau lòng.
“Thiên Ân, anh không sao chứ? Anh khó chịu lắm phải không… hay là anh cắn em đi”, Bạch Tinh Nhiên vừa khóc vừa nói, nếu như cắn cô có thể khiến anh dễ chịu, thì anh muốn cắn cô bao nhiêu cũng được.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân không chịu, anh nhất quyết không muốn làm tổn thương cô. Thế là anh dùng lực đẩy cô ra khỏi lòng anh rồi gào lên: “Đi đi! Cút đi!”.
Đến lúc Bạch Tinh Nhiên hoàn hồn lại, thì đã thấy Nam Cung Thiên Ân đang nằm co ro trên đất run rẩy, nhìn mà đau xót. Cô ngồi bên cạnh anh khóc lớn, vừa muốn giúp anh nhưng lại không biết làm thế nào, cảm giác này thật khó chịu…
Một lúc sau, cuối cùng Nam Cung Thiên Ân cũng im lặng, bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau khi được bác sĩ Trương hỗ trợ đưa trở về giường, lão phu nhân vội vàng đi tới hỏi: “Rõ ràng hôm trước mới phát bệnh cơ mà, sao hôm nay lại phát bệnh nữa rồi?”.
Bác sĩ Trương không biết phải nói sao, chỉ thở dài đứng sang một bên.
Bạch TInh Nhiên khóc lóc nói:”Bà, đều là tại cháu, tại cháu không chăm sóc tốt cho Thiên Ân.”
Lão phu nhân nhìn bộ dạng đau khổ của Bạch TInh Nhiên cũng không nỡ trách móc, mặc dù cô nói vậy nhưng bà ta biết đó không phải là lỗi của cô, giờ đây bà ta đã nhận ra cô đối với Nam CUng Thiên Ân là thật lòng, cũng không còn ác cảm với cô như trước đây nữa.
Lão Phu nhân nhìn Nam CUng THiên Ân thở dài, rồi quay ra nói với Bạch TInh Nhiên:”Tinh Nhiên, cháu đừng tự trách, cũng đừng cố sức quá, để Thiên Ân đấy cho người khác trông, cháu về phòng bên kia nghỉ ngơi đi.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sụt sịt nói:”Bà, bà về ngủ đi, chấu muốn ở đây với Thiên ÂN. TRước đây THiên Ân phát bệnh, có lần nào không phải là cháu trông anh ấy chứ. ANh ấy không tỉnh lại, cháu cũng không ngủ được.”
Thấy cô kiên quyết như vậy, lão phu nhân cũng chỉ đành chiều ý cô.
Sáng hôm sau, Nam CUng Thiên Ân không tỉnh sớm như mọi lần, Bạch TInh Nhiên thiếp đi bên giường, tỉnh lại đã là chính giờ snags mà anh vẫn chưa tỉnh.
Cô lay cánh tay anh gọi:”Thiên ÂN, sao anh vẫn chưa dậy, Thiên ÂN…”
Nam Cung Thiên Ân không có phản ứng gì, Bạch TInh Nhiên càng sốt ruột, cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương nghe tin Nam CUng Thiên Ân đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại, tức tốc chạy đến nhà Nam Cung. Bác sĩ Trương vừa khám xong cho Nam CUng Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên đã chạy tới hỏi:”Thế nào rồi?”
Bác sĩ Trương lắc đầu nói:”Hiện giờ vẫn chưa kết luận được, nếu một tiếng nữa mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thì phải đưa tới bệnh viện.”
Bạch TInh Nhiên khó chịu gật đầu, nếu đến mức phải đi bệnh việc, thì tức là bệnh đã nghiêm trọng lắm rồi.
Một tiếng trôi qua, lão phu nhân thì ngồi dưới phòng khách bất an, Bạch TInh Nhiên thì không ngừng lay gọi Nam Cung Thiên ÂN:”Thiên Ân, anh mau tỉnh lại đi, không tỉnh là phải đưa anh đi bệnh viện đấy có nghe không? Anh mau tỉnh lại đi.”
Sau bao nhiêu nỗ lực gào khóc, Nam Cung Thiên Ân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, lần này Bạch TInh Nhiên hoảng thật rồi, cô cùng bác sĩ Trương đưa Nam CUng THiên Ân vào bệnh viện cấp cứu, vừa đi vừa khóc cô rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa.
Phác Luyến Dao nói anh có thể sống được hai tháng nữa cơ mà? Tại sao mới chưa đầy một tháng đã nghiêm trọng như vậy rồi? Cô còn chưa kịp nói cho anh biết là con gái của hai người vẫn còn sống… Cách đây hai hôm cô có gọi điện cho Kiều Phong, nhờ anh ấy đưa Tiểu Vãn Nhiên về nước để cho hai bố con gặp nhau, tọa cho anh một bất ngờ. Cô hi vọng sự hiện diện của Vãn Nhiên sẽ giúp anh cải thiện được bệnh tình vậy mà không ngờ kế hoạch của cô còn chưa thực hiện được một nửa, Kiều Phong nói hôm nay mới bay, thì đúng ngày hôm nay anh lại phát bệnh không tỉnh, ông trời quả là biết trêu người.
Sau khi làm xong các loại xét nghiệm, Nam Cung Thiên Ân được các bác sĩ đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Bạch Tinh Nhiên thay chiếc áo y tá đi vào, ngồi bên giường anh khóc sướt mướt.
Nhìn Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường bệnh, mặt không chút biểu cảm, cô nghẹn ngào nói: “Thiên Ân, em xin lỗi… Em không nên hết lần này đến lần khác từ chối anh, em biết là anh rất cần em, vậy mà… em lại định bỏ anh một mình, em sai rồi… anh tha thứ cho em được không?”.
Cô không biết Nam Cung Thiên Ân có thể nghe thấy những lời cô nói không, nhưng cô vẫn tiếp tục: “Em biết anh trước giờ ghét nhất là bị người ta lừa dối, không phải em cố ý, mà chỉ là vì em sợ nếu anh biết sự thật, anh sẽ không để em và con đi. Anh nghe thấy gì không? Vãn Nhiên chính là con gái ruột của anh, con gái của chúng ta vẫn còn sống, không những không bị tật, mà còn rất thông minh khỏe mạnh. Con bé cần chúng ta, cho nên anh nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải sống…”.
Chiếc máy trên đầu giường bỗng phát ra tiếng ‘tít tít’ khiến Bạch Tinh Nhiên giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy huyết áp và nhịp tim của Nam Cung Thiên Ân đột ngột tăng cao, nhất thời hoảng loạn không biết làm gì, đứng hình mất hai giây mới hoàn hồn chạy đi gọi bác sĩ.
Các bác sĩ và y tá lập tức chạy tới, mỗi người một tay làm công tác cấp cứu.
Bạch Tinh Nhiên sợ hãi thốt lên: “Thiên Ân… anh đừng dọa em, đừng làm em sợ…”.
“Thiếu phu nhân, xin mời ra ngoài”, một y tá nói.
Mặc dù không nỡ, nhưng cô vẫn đành đi ra ngoài. Lão phu nhân đứng chờ bên ngoài thấy Bạch Tinh Nhiên đi ra vội vàng hỏi: “Sao vậy? xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Ân sao rồi?”.
Bạch Tinh Nhiên đờ đẫn lắc đầu: “Cháu cũng không biết nữa…”.
Huyết áp và nhịp tim của Nam Cung Thiên Ân tại sao bống nhiên lại tăng cao? Lẽ nào là vì nghe được những lời cô nói? Bạch Tinh Nhiên suy sụp, đáng nhẽ ra cô không nên nhắc đến Tiểu Vãn Nhiên…
Vài tiếng đồng hồ sau, bác sĩ Trưong đi ra, lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Tạm thời đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại”.
Bạch Tinh Nhiên buồn bã nói: “Tất cả là tại tôi, nếu tôi không nói những lời không nên nói, thì anh ấy đã không bị như vậy”.
“Nói cái gì cơ?”, lão phu nhân quay sang hỏi.
“Cháu…”, Bạch Tinh Nhiên á khấu, lúc này cô không có tâm trạng để giải thích với lão phu nhân chuyện của Tiểu Vãn Nhiên.
Bác sĩ Trương lên tiếng an ủi: “Thiếu phu nhân cô đừng tự trách, nếu như có thể khiến đại thiếu gia tỉnh lại, thì đả kích một chút cũng không sao, mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng cũng có ích”.
“Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi? Đã có dấu hiệu tỉnh lại chưa?”.
“Tạm thời vẫn chưa”, bác sĩ Trương áy náy nói.
Chiều hôm đó, bác sĩ Trương cầm kết quả xét nghiệm của Nam Cung Thiên Ân cho Bạch Tinh Nhiên xem và nói: “Hiện tại khí sắc của đại thiếu gia đã khá hơn, nhưng vẫn chưa biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy, đúng là đại thiếu gia đã bị đầu độc, nhưng loại độc đó rốt cuộc là gì thì chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu ra được”.
“Vậy phải làm sao?”, Bạch Tinh Nhiên lo lắng hỏi.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, trong thời gian này, chắc sẽ phải thử nghiệm tất cả những cách có thể, mong cô hãy nhẫn nại”.
Bạch Tinh Nhiên thở dài, cô chờ được, nhưng bệnh của Nam Cung Thiên Ân liệu có chờ được không chứ?
Đúng lúc đó, một y tá đi tới nói: “Bác sĩ Trương, thiếu phu nhân, đại thiếu gia tỉnh rồi”.