“Chỉ là không thích ăn bày vẽ thế này thôi”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Vậy Lâm nhị thiếu gia của cô chưa dẫn cô đến đây bao giờ sao?”.
Bạch Tinh Nhiên không hiểu sao đột nhiên anh lại nhắc đến Lâm An Nam, cô lắc đầu.
Thực ra Lâm An Nam từng dẫn cô đến, nhưng cũng vì là lần đầu nên cô thành trò cười cho thiên hạ, còn làm đổ đầy rượu vang ra bàn. Mà lần đó mặc dù nhếch nhác nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Bởi vì Lâm An Nam không những không chê cô mất mặt, còn mỉm cười giải thích với phục vụ thay cô.
Nếu không phải vì sự thất bại của lần trước thì hôm nay cô cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi với nơi này vậy.
Cô lắc đầu vì không muốn nảy sinh chuyện không vui với Nam Cung Thiên Ân vì việc này vào lúc này.
“Nếu đã không thích thì chúng ta đổi chỗ khác”, Nam Cung Thiên Ân xách áo khoác của cô trêи lưng ghế choàng lên người cô rồi nói.
Bạch Tinh Nhiên bị ép đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh nói: “Nhưng chỗ này chẳng phải đã đặt trước sao?”.
“Đặt rồi có thể hủy”.
“Vậy chúng ta đi đầu ăn”, Bạch Tinh Nhiên đi theo anh ra khỏi phòng riêng.
“Đi..”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, xoay đầu nhìn chằm chằm cô: “Đi ăn lẩu thì thế nào?”.
“Hả?”, Bạch Tinh Nhiên tưởng mình nghe nhầm.
Không ngờ anh lại muốn đi ăn lẩu? Không giống việc anh sẽ làm.
Cô nhớ lúc chị Hà dặn cô về bệnh của Nam Cung Thiên Ân, ngoài không thể uống nhiều rượu, hút nhiều thuốc ra thì cũng không được ăn quá nhiều thực phẩm có nhiệt lượng cao, mà lẩu không những nóng mà còn có nhiệt lượng cao.
Từ nhỏ anh đã không động vào lẩu, ngoài việc do thân phận địa vị không phù hợp ra thì đây là nguyên nhân quan trọng nhất.
“Không muốn đi?”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc: “Cũng đúng, hôm qua cô mới ăn”.
“Không, tôi đang nghĩ anh có nên ăn đồ nóng vậy không”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Cô thì không sợ, vì sức khỏe cô từ nhỏ đã cực tốt, lạnh hay nóng đều ăn được, chua, cay, ngọt, đắng cũng không làm khó được cô. Hơn nữa lẩu còn là thứ mà ai cũng thích ăn, ăn liên tục ba ngày cô vẫn thích.
“Phụ nữ có thai như cô còn ăn được thì sao tôi không ăn được”, Nam Cung Thiên Ân nhếch mày không thèm bận tâm.
“sức khỏe tối tốt hơn anh, hơn nữa… anh không sợ bà nội mà biết thì sẽ đánh anh à?”.
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Còn sợ bà đánh sao? Hơn nữa…”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái: “Tối qua chẳng phải cô đã đi giấu bà sao, cùng lắm thì tôi cũng giấu”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, đột nhiên nhớ lại cảnh anh hôn cô tối qua, anh nói anh muốn nếm thử lẩu rốt cuộc có vị gì, sống gần 30 năm, thế mà anh vẫn chưa biết lẩu có vị gì, nghĩ lại thì thấy cũng bi ai thật.
Nếu anh thực sự muốn thử vậy thì đi cùng anh một lần vậy.
Thang máy đến rồi, hai người cùng bước vào thang máy.
Nhà hàng Tây ở tầng 8, lúc thang máy đi qua tầng 7 thì chợt có nhiều người vào, Bạch Tinh Nhiên lo mình sẽ bị người ta đẩy ngã như lần trước, cơ thể bất giác dịch vào góc thang máy.
Sau đó cơ thể nhỏ nhắn bị người ta ôm vào trong vòng tay, cô sững sờ một lúc, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái. Còn anh thì chẳng cảm thấy có gì, ngược lại còn là dáng vẻ như thường.
Lúc thang máy dừng ở tầng 1, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn dùng một tay khác bảo vệ cô đi ra ngoài, hiển nhiên anh còn lo việc lần trước lại xảy đến hơn cả cô.
Sau khi hai người lên lại xe của Nam Cung Thiên ân, Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu hỏi: “Cô có kinh nghiệm ăn lâu hơn tôi, cô nói xem đi đâu ăn”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc: “Hay là đi quán hôm qua chúng tôi ăn đi, nước lẩu ở đó thanh mát mà bổ, hơn nữa vị cực kì ngon”.
Trêи mặt cô nở nụ cười hiếm hoi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, không nhớ rõ bao lâu rồi không nhìn thấy nét cười trêи mặt cô, bữa tối lãng mạn cao cấp thế mà còn không bằng một bàn lẩu bình thường?
Hôm qua Bạch Tinh Nhiên đi ăn lẩu cùng bọn Diệu Mỹ, Viện Quế, địa điểm là ở cạnh công văn hóa. Mặc dù cửa hàng không tính là cao cấp, nhưng trang trí tinh tế, có nét đặc sắc, trông cũng khá sạch sẽ.
Nam Cung Thiên Ân đỗ xe ở chỗ đỗ xe ở cửa quán, vừa vào quán cùng Bạch Tinh Nhiên thì Thẩm Khác và Phác Luyến Dao cũng đến ngay sau đó.
Thẩm Khác vừa định lái xe vào chỗ thì Phác Luyến Dao tinh mắt ngay lập tức đập cánh tay cậu ta: “Khoan đã”.
“Sao thế?” Thẩm Khác đỗ xe ven đường.
Phác Luyến Dao bất cằm chỉ chiếc Skyker màu đen ở cửa quán lẩu: “Đó chẳng phải là xe anh họ sao?”.
“Đúng đó, sao anh họ lại ở đây?”, Thẩm Khác cùng quan sát chiếc Skyker màu đen với cô ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là quán lẩu mà, anh họ chưa bao giờ ăn, tò mò quá”.
“Sao anh ấy lại không ăn lẩu thế?”.
“Bác sĩ nói anh ấy không được ăn đồ nhiệt lượng cao”, Thẩm Khác rướn cổ nhìn vào quán, bật cười: “Cũng tốt, có thể ghép bàn ăn chực anh ấy một bữa”.
“Em đoán anh họ đến chỗ này chắc chắn là đi cùng chị dâu họ nhỉ? Anh không biết xấu hổ mà đi làm kỳ đà cản mũi à?”.
“Có gì mà phải ngại, họ chẳng phải cũng đang làm kỳ đà cản mũi chúng ta sao?”.
“Không được đầu, anh họ họ cái thôi là em sợ rồi, có kỳ đà như anh ấy em ăn không tự nhiên”, Phác Luyến Dao ôm cánh tay cậu ta: “Chúng ta đi quán khác được không? Mình ăn riêng với nhau thôi”.
“Được, em vui là được”, Thẩm khác cười xoa đầu cô ta một cái: “Em chiều anh đẩy thời gian ăn lẩu thành hôm nay rồi, anh còn dám không nghe em đổi quán khác ư?”.