Chơng 220: Em bé đâu (2)
“Đứa bé được y tá bế đi tắm rửa rồi, lát nữa có thể nhìn, đi thôi, chúng ta về phòng bệnh đã”, Hứa Nhã Dung bỏ tay cô ra, ra hiệu cho nhân viên y tá đưa cô về phòng bệnh.
Bạch Tinh Nhiên được đưa đến phòng bệnh thường ở tầng bốn, Hứa Nhã Dung nhìn cô cứ khóc mãi không ngừng, bèn an ủi nói: “Tinh Nhiên, mày yên tâm, đứa bé sẽ ổn thôi, con bé Ánh An dốt nát, nó không biết đứa bé này quan trọng với nó như thế nào. Nó mà dám đối xử không tốt với đứa bé này, †ao nhất định sẽ không tha cho nó”.
Bạch Tinh Nhiên làm sao nghe lọt tai những lời an ủi của bà ta, đứa bé không còn nữa, cũng không biết nó có ổn không, có khỏe không.
“Có thể cho tôi nhìn đứa bé một cái không? Một cái thôi”, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hứa Nhã Dung.
Hứa Nhã Dung bất đắc dĩ lắc đầu: “Tinh Nhiên, mày quên giao ước giữa chúng ta rồi à, khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sắp thành công rồi, lẽ nào mày muốn những cố gắng trước đây đổ sông đổ bể hết?”.
Dừng một lúc, bà ta lại nói: “Không phải tao không muốn cho mày nhìn, cái chính là nhìn rồi thì sao? Mày sẽ chỉ càng không nỡ, càng đau lòng thôi, vì nghĩ cho cảm xúc của mày, tao cũng không thế cho mày nhìn được”.
Bạch Tỉnh Nhiên không nói gì, cô biết Hứa Nhã Dung sẽ nhất quyết không cho cô nhìn đứa bé.
Hứa Nhã Dung lại an ủi cô một hồi, dặn dò Tiểu Tỉnh chăm sóc cô cho tốt, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Nhã Dung đến phòng bệnh của Bạch Ánh An, Bạch Ánh Anh nằm trên giường bệnh đầu tóc xõa xượi, quần áo xộc xệch lập tức cười khanh khách hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn con thế này có giống vừa đẻ xong không?”.
Hứa Nhã Dung quan sát cô ta một lúc rồi nói: “Vẫn còn thiếu nét thần thái của sản phụ, lát nữa lão phu nhân đến con chỉ cần nằm quay lưng ra cửa giả vờ ngủ là được rồi, đừng lên tiếng, cũng đừng để bà ta nhin thấy con”.
“Con biết rồi”, Bạch Ánh An cúi đầu nhìn mình một cái, để khiến bản thân trông giống sản phụ hơn, cô ta thậm chí còn tích mỡ, từ bỏ thân hình đẹp đẽ để béo hơn, sau này còn phải bỏ công sức ra giảm cân nữa.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Ánh An vội vàng kéo chăn nằm quay lưng ra cửa. Cô y †á đẩy em bé đi vào, đi đẳng sau là chủ nhiệm Lam.
Hứa Nhã Dung ra đón, nhìn đứa bé trong nôi hỏi: “Chủ nhiệm Lam, đứa bé rốt cuộc thế nào?”.
Chủ nhiệm Lam nhìn đứa bé nói: “Bà nói lúc bốn năm tháng siêu âm ra đứa bé có vấn đề đúng không?”.
“Đúng”.
“Ban nãy tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, hô hấp.
của em bé không bình thường, sắc mặt hơi tái, nghỉ là có bệnh tim bẩm sinh hoặc là viêm phổi”, chủ nhiệm Lam nói xong vội thêm một câu: “Có điều Bạch phu nhân bà đừng lo, em bé bây giờ trông vẫn ổn, đợi có phim chụp và kết quả xét nghiệm thì sẽ biết chính xác có vấn đề hay không”.
“Ừ, cảm ơn”.
“Bọn tôi vừa cho em bé uống một ít nước đường thủy phân, nhà bà cho ăn chú ý đừng để em bé bị sặc”.
“Tôi biết rồi, tôi đã thuê bảo mẫu rồi, yên tâm”.
“Được, vậy tôi đi làm việc đây”.
Sau khi chủ nhiệm Lam đi, Bạch Ánh An lập tức ngồi phắt dậy trên giường, bò đến cạnh nôi nhìn đứa bé đang nắm im bên trong, vẻ mặt dè bỉu nói: “Chậc chậc, xấu thật đấy, chắc chắn là giống Bạch Tỉnh Nhiên lúc chưa phẫu thuật thẩm mỹ rồi”.
Hứa Nhã Dung không vui trừng mắt nhìn cô ta, trách móc: “Bây giờ con là mẹ nó đấy, phải có tình yêu thương chứ, nếu như để lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của con, chắc chắn sẽ nghi ngờ”.
“Con biết rồi, con chắc chắn sế không nói những lời đó trước mặt lão phu nhân đâu”, Bạch Ánh An đáp.
Hứa Nhã Dung ôm đứa bé từ trong nôi lên, thận trọng đưa ra trước mặt Bạch Ánh An: “Mau bế nó đi, tập đi”
“Bé thế này con không bế đâu, với cả trước con có tập rồi mà”.
“Trước là con bế búp bê vải, không giống nhau đâu, mau tập đi”.
Bạch Ánh An không cam tâm đưa tay ra đón lấy đứa bé, động tác vụng về, cơ thể cứng nhắc. Hứa Nhã Dung an ủi nói: “Ai mới bế cũng như vậy, bế nhiều vào, lâu đân sẽ quen, tuyệt đối đừng để lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chân tay vụng về này của con biết chưa?”.
“Con biết rồi”, Bạch Ánh An gật đầu.
Vì vị trí Nam Cung thiếu phu nhân, cô ta quyết định nhẫn nhịn, dù sao bế em bé cũng chẳng có gì khó!
Mãi đến khi Bạch Ánh An dần quen với đứa bé một chút, trông có vẻ ra dáng một bà mẹ, Hứa Nhã Dung cuối cùng mới gọi điện vào số của nhà Nam Cung.
Lúc bà ta gọi điện đến, Phác Luyến Dao và Thẩm Tâm đang ngồi ăn bánh uống trà với lão phu nhân ở trong vườn, chị Hà cười khanh khách đi tới nói: “Lão phu nhân, thiếu phu nhân sinh rồi, sinh con trai”.
Ba người đang uống trà chiều bỗng sững lại, cùng lúc quay ra, Phác Luyến Dao hỏi: “Không phải nói tuần sau mới đến ngày dự sinh sao?”.
“Sinh sớm một tuần rất bình thường”, chị Hà cười nói: “Bạch phu nhân nói thiếu phu nhân trưa nay bị đau bụng, một lúc sau thì em bé chào đời”.
Tay cầm tách trà của lão phu nhân cứng đờ, bất giác thì thầm: “Là con trai…”.
“Vâng, chúc mừng lão phu nhần, bà cuối cùng cũng có chắt đích tôn rồi”, chị Hà nói.
“Vậy đứa bé có khỏe mạnh không?”, lão phu nhân cũng giống như tất cả những người khác khi nghe tin Bạch Tỉnh Nhiên sinh, điều đầu tiên nghĩ đến chính là vấn đề này.
“Bạch phu nhân nói em bé vừa làm xét nghiệm, vẫn chưa có kết quả”, chị Hà nhìn thấy lão phu nhân kinh ngạc, ngập ngừng hỏi: “Lão phu nhân, chúng †a có cần tới bệnh viện xem không?”.
Lão phu nhân ngẩn người ra một lúc, cuối cùng mới định thần lại, gật đầu: “Được, chúng ta qua đó đã”.
Bất kể đứa bé có thể nào, cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, hơn nữa còn là con trai, bà ta đương nhiên không thể không cần.
Chị Hà lập tức chuẩn bị xe, cả nhà cùng nhau lên xe, chiếc xe từ từ rời khỏi biệt thự. Chị Hà quay đầu lại hỏi lão phu nhân: “Lão phu nhân, có cần thông báo cho đại thiếu gia không?”.
Lão phu nhân nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Đừng nói cho nó biết vội, tránh nó nhìn thấy lại buồn”.
Sau khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên sinh, từ đầu đến cuối trong lòng lão phu nhân đều trâm mặc, bởi vì bà ta không muốn giống như 29 năm trước, ôm niềm vui sướng chạy đến bệnh viện, để rồi các bác sĩ nói với bà ta rằng đứa bé không ổn, rất có thể sẽ không sống được.
Phác Luyến Dao khoác cánh tay lão phu nhân an ủi: “Bà nội, bà đừng lo, Bạch phu nhân không phải nói em bé vừa làm xét nghiệm chưa có kết quả sao, biết đâu em bé sẽ không sao”.
“Phải đấy, bà nội, chúng ta phải có lòng tin vào em bé chứ”, Thẩm Tâm cũng lên tiếng an ủi.
Lão phu nhân tuy có gật đầu tán thành, nhưng sự trầm mặc trong lòng vẫn không hề thuyên giảm.
Sau khi ra khỏi phòng sản, Bạch Tỉnh Nhiên ngồi thu lại trên giường bệnh bất động thừ người ra, ngoài lúc cô y tá đến giúp cô tiêm và làm vệ sinh ra, thì cô đều ngồi im không nhúc nhích.
Trên tay Tiểu Tỉnh bưng một bát canh gà chị Hồng bảo người mang đến, tận tình khuyên bảo nói: “Tiểu thư, cô ăn chút gì đi, chị Hồng nói cô bây giờ vừa sinh con xong nhất định phải bổ sung chất dinh dưỡng, nếu không sau này sẽ bị bệnh đấy”.
Bạch Tinh Nhiên vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo của cô ấy, lúc này căn bản cũng không thể nghĩ được đến chuyện sau này có bệnh hay.
không.
Trong đầu cô cứ quanh quẩn tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sau một hồi đau lòng cô bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đâu nhớ lại những lời Tô Tích nói qua điện thoại với cô.
Rõ ràng Tô Tích nói với cô là con gái, là một cô bé gái khỏe mạnh, tại sao lại biến thành con trai?
Lễ nào Tô Tích lừa cô?
Không, mặc dù Tô Tích lạnh nhạt với cô, nhưng nhất định sẽ không hại cô, càng không thể lừa cô.
Vậy thì… rốt cuộc là lần trước lúc khám thai cô ấy nói dối hay là lân này? Rốt cuộc là lân nào?