Cô không tin, dù thế nào cũng sẽ không tin!
"Thiếu phu nhân...".
"Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngắt lời cô ấy, dùng hai tay bịt tai, cô không muốn tin cậu mình là người như vậy, dù ông ta từng đối xử không tốt với cô.
Cô không muốn tin lời trợ lý Nhan nói, buông bỏ thù hận với Nam Cung Thiên Ân, cô muốn hận anh mãi, hận đến khi con ra đời, hận đến khi mình rời khỏi nhà Nam Cung mới thôi!
Cô không muốn rời đi với tình yêu với anh, không muốn...
"Thiếu phu nhân, Thiên Ân thiếu gia không đáng để cô tin tưởng vậy sao?", trợ lý Nhan tiếp tục nói:
"Cô kết hôn với anh ấy lâu vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cách đối nhân xử thế của anh ấy sao? Mặc dù anh ấy làm việc với thủ đoạn nghiêm khắc nhưng không tàn nhẫn".
"Dù lúc đầu anh ấy không biết, nhưng nguyên nhân của việc này cũng là do anh ấy, tại sao anh ấy lại muốn mua căn nhà đó bằng được? Người ta đã không muốn bán tại sao còn muốn mua?", cô mất kiểm soát nói.
Trợ lý Nhan do dự một lúc mới nói:
"Tôi không biết tại sao anh ấy lại muốn mua căn nhà bằng được, tôi chỉ biết anh ấy vô tình hại chết bà Chu.
Cô không thể vì cảm thấy anh ấy là kẻ ác mà phủ nhận tình cảm của anh ấy với cô.
Ngoài Chu tiểu thư ra thì anh ấy chưa từng quan tâm ai như cô,
cũng chưa từng vì một người phụ nữ mà chạy khắp thành phố, càng chưa từng đánh nhau trong mưa với người khác vì một người phụ nữ, những việc này chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao?".
"Tôi không thấy! Cũng không muốn biết, nên xin cô đừng nói nữa", Bạch Tinh Nhiên gần như cầu xin nói với cô ấy.
Cô không muốn biết chút, không muốn chút nào!
Cô khó khăn lắm mới quyết tâm rời xa anh bằng cách này, tại sao trợ lý Nhan lại muốn chạy đến nói với cô nhiều vậy chứ?
"Được rồi, điều phải nói tôi nói cả rồi, muốn tin anh ấy không thì cô tự suy xét", trợ lý Nhan nói xong thì hất cằm chỉ cháo trêи bàn:
"Đừng quên ăn hết cháo, nếu không bé sẽ đói đó".
Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên.
Cô ấy cảm thấy mình không thích hợp ở lại bệnh viện bầu bạn với Bạch Tinh Nhiên, dù sao Bạch Tinh Nhiên cũng có khúc mắc với cô ấy, cho nên sắp xếp một hộ lý cho cô xong thì rời khỏi bệnh viện.
Vì đứa bé trong bụng, Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn ăn hết cháo trợ lý Nhan mua về, ăn cháo xong nằm xuống giường thì bắt đầu nghĩ linh ta linh tinh, căn bản không hề buồn ngủ, đến tận sáng sớm mới thϊế͙p͙ đi.
Vì ngủ muộn nên hôm sau cô dậy cũng muộn.
Lúc cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có mấy tia nắng ấm áp chiếu lên giường bệnh cô qua cửa sổ.
Cô khẽ khàng nhắm mắt, đón lấy ánh nắng chói mắt, nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng cạnh giường.
Là Nam Cung Thiên Ân, anh đứng trước giường nhìn cô.
"Cô dậy rồi?", Nam Cung Thiên Ân bình
tĩnh nói với cô, cứ như hôm qua chẳng có việc gì hết, vẫn như ngày trước trời vừa sáng là chào hỏi, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt hơn bình thường, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được anh không tức giận nữa.
Sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên dừng ở khóe môi vẫn xanh tím của anh, nhớ lại lời trách cứ của trợ lý Nhan với cô.
Thực ra tối qua cô không phải không thấy vết thương trêи mặt anh, chỉ có điều quá tức giận nên cô căn bản không có tâm trạng quan tâm vết thương của anh.
Ngoài vết thương trêи mặt ra, thì dấu răng trêи cổ anh cũng cực kì nổi bật, đó là do cô cắn.
"Bác sĩ nói hôm nay cô có thể xuất viện rồi, cô cảm thấy thế nào?”.
"Tôi rất khỏe", cô đáp ngắn gọn.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu:
"Vậy hôm nay xuất viện".
"Vé máy bay mua chưa?".
"Cô muốn về Châu Thành hôm nay?".
"Đúng".
"Cô vẫn chưa khỏe hẳn, không cần về vội thế, có thể nghỉ thêm một hôm rồi về".
"Không cần đâu, tôi khỏe lắm", cô nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn khí sắc cô đúng là không tệ, nhưng...
"Vé máy bay đã đặt vé sáng mai, không cần phải đi đổi ngày", anh nói xong thì nói với cô:
"Ăn bữa sáng trêи bàn trước đã".
Bạch Tinh Nhiên nhìn bữa sáng trêи bàn, dậy đến nhà tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong thì đi ra ngoan ngoãn ăn bữa sáng.
Vì con, cô đưong nhiên không thể
giận dỗi với anh vì một bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô ngồi ở mép giường đợi sắp xếp.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, trêи người cô vẫn mặc đồ ngủ hôm qua, không có giày.
Cho nên anh đi tới, ôm ngang cô lên như hôm qua, sau đó xoay người đi đến cửa phòng bệnh.
Mặc dù cô đã có thai năm tháng, nhưng cân nặng gần như không tăng, Nam Cung Thiên Ân ôm cô trong lòng không hề thấy vất vả, ngược lại còn nhẹ nhàng như đi người không.
Bạch Tinh Nhiên nhìn sườn mặt bị thương của anh, nghĩ đến lời trợ lý Nhan nói với cô hôm qua, anh thực sự vô tình ư? Cô có nên tha thứ cho anh không?
Cô lặng lẽ hít một hơi, nghĩ bụng mình lại tái phát bệnh cũ đi nghĩ vấn đề này rồi, còn thế này thì đến lúc đó sao cô rời xa
anh được?
về đến khách sạn, Nam Cung Thiên Ân đặt cô lên giường, lạnh nhạt nói:
"Cô nghỉ ngơi trước đi, có thể xem điện thoại, chơi game, nhưng đừng bật tivi, vì tôi phải làm việc .
Nói xong, anh vứt mấy quyển tạp chí trêи đầu giường cho cô.
Bạch Tinh Nhiên liếc tạp chí trêи chăn, cầm một quyển lên tựa vào đầu giường lật xem.
Nam Cung Thiên Ân về lại bàn làm việc, mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Hôm qua vì người phụ nữ này hành một ngày, làm lỡ bao nhiêu việc, phải nhanh chóng làm bù.
Bạch Tinh Nhiên lật tạp chí trong tay, ánh mắt lại không tập trung được vào tạp chí, cô lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân đang cau mày nghiêm túc làm việc.
Trong lòng hơi khó hiểu sao hôm nay anh lại
không nhắc gì đến việc của Lâm An Nam? Tối qua rõ ràng anh rất tức giận mà.
Chẳng lẽ sau một đêm suy nghĩ, anh đã loại bỏ nghi ngờ với mình, tin cô và Lâm An Nam trong sạch ư?
Bạch Tinh Nhiên ngồi trêи giường cả sáng, Nam Cung Thiên Ân thì làm việc cả sáng.
Cuối cùng anh cử động cơ thể, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế da đi đến trước máy lọc nước rót cho mình và Bạch Tinh Nhiên một cốc nước lọc, anh cầm chiếc cốc thủy tinh vừa uống vừa đi về phía cô.
Đưa một chiếc cốc đến trước mặt cô, đồng thời ánh mắt cũng sáng hơn không ít, nói:
"Cô có lời gì muốn giải thích với tôi không?".
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cười gượng, xem ra không phải anh nghĩ thông suốt rồi, mà là vừa nãy anh không có thời
đứng dậy khỏi chiếc ghế da đi đến trước máy lọc nước rót cho mình và Bạch Tinh Nhiên một cốc nước lọc, anh cầm chiếc cốc thủy tinh vừa uống vừa đi về phía cô.
Đưa một chiếc cốc đến trước mặt cô, đồng thời ánh mắt cũng sáng hơn không ít, nói:
"Cô có lời gì muốn giải thích với tôi không?".
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cười gượng, xem ra không phải anh nghĩ thông suốt rồi, mà là vừa nãy anh không có thời gian hỏi.