Bạch Tinh Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, trong phòng ngoài Hứa Nhã Dung ra thì không thấy bóng dáng ai cả, cô không biết bà ta đang định giở trò xấu xa gì, cũng không có tâm trạng đoán mò. Thế là nhìn thẳng vào bà ta bình thản nói: “Bạch phu nhân, bà đừng cười với tôi nữa, vì nụ cười của bà thể hiện là có việc xấu sắp xảy ra, có việc gì bà cứ nói thẳng ra đi, còn nữa, mẹ và em trai tôi đâu?”.
Lúc trước cũng là bà ta tươi cười đến tìm cô, quan tâm sắp xếp cuộc sống cho ba mẹ con cô, còn hảo tâm đưa đứa em trai bị bệnh tim bẩm sinh của cô ra nước ngoài chữa trị.
Không ngờ chưa được vài ngày, cô đã bị bà ta ép gả vào nhà Nam Cung, mà mẹ và em trai cô lần đó ra nước ngoài cũng không về được.
“Tinh Nhiên, cô đừng nói như thế, hôm nay tôi thực sự định để cho ba mẹ con cô gặp mặt”, Hứa Nhã Dung nói rồi lấy điện thoại ra, ấn gọi video, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của em trai trêи màn hình, Bạch Tinh Nhiên giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa em trai cùng mẹ khác cha này kể từ sau khi bị Hứa Nhã Dung lừa.
“Hai đứa cứ nói chuyện đi, tôi đi thanh toán”, Hứa Nhã Dung đứng dậy khỏi ghế, lúc rời khỏi không quên nói với cô một câu: “À, phải rồi, số này là số của bạn tôi”.
Ý là cô không cần phải tốn công đi điều tra số và khu vực làm gì, vô ích thôi.
Sau khi Hứa Nhã Dung rời đi, Bạch Tinh Nhiên lập tức nói với em trai trong điện thoại: “Tiểu Ý, em vẫn sống tốt chứ? Hai người đang ở đâu?”.
“Chị, em muốn sống với chị, em còn muốn ăn đùi gà nữa”.
Bạch Tinh Nhiên đau lòng, hỏi: “Bọn họ không cho em ăn đùi gà sao?”.
“Vâng”.
“Tiểu Ý, mau đưa điện thoại cho mẹ”, có người giật lấy điện thoại, trêи màn hình lập tức đổi sang khuôn mặt mẹ Chu Tuệ, Tiểu Ý ở bên cạnh gào lên: “Con muốn nói chuyện với chị, con muốn mà…”.
“Ngoan, để mẹ nói trước”, Chu Tuệ ân cần dỗ con trai, lúc quay sang Bạch Tinh Nhiên, nụ cười trêи mặt lập tức biến mất, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tinh Nhiên, con đừng nghe Tiểu Ý nói bậy, cứ ngoan ngoãn ở Châu Thành đi, ngoan ngoãn nghe lời bố và dì biết chưa?”.
“Mẹ…”.
Chu Tuệ ngắt lời cô, tiếp tục nói: “Bất luận là bọn họ muốn con làm gì, con cũng đừng cãi lời bọn họ, cứ cho là vì em trai con thì cũng phải nghe lời bọn họ biết chưa?”.
“Con hiểu rồi ạ”, Bạch Tinh Nhiên hít sâu vào một hơi, không muốn nói gì nữa.
Mẹ của cô là như vậy, trong lòng hay trong mắt đều chỉ có Tiểu Ý, trước giờ chưa từng để ý đến cảm nhận của cô, năm đó lúc bà đưa cô đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô đã tuyệt vọng rồi.
Mẹ cô càm ràm một tràng, Bạch Tinh Nhiên chỉ ‘vâng’, khó khăn lắm mới có cơ hội hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ bây giờ đang ở đâu? Con đi đón hai người về”.
“Không cần đâu, mẹ và em con giờ rất tốt, con yên tâm”, Chu Tuệ từ chối nói.
“Nhưng con bắt buộc phải biết hai người đang ở đâu, con không yên tâm”, Bạch Tinh Nhiên đáp, cô không tin Hứa Nhã Dung sẽ đối xử tốt với họ, người đàn bà độc ác đó!
“Bố con đã nói sẽ chăm sóc cho mẹ và Tiểu Ý rồi”.
“Mẹ…”.
“Cứ thế nhé, mẹ cúp đây”, cuộc gọi video bị gián đoạn, Bạch Tinh Nhiên sau khi gấp gáp ‘vâng’ vài tiếng, nhìn chiếc điện thoại đã tắt màn hình, chỉ có thể nản lòng ném điện thoại lên bàn.
Cô không hiểu tại sao mẹ cô không chịu nói cho cô biết chỗ ở của bọn họ, lẽ nào bà ấy vẫn còn ôm giấc mộng bố cô sẽ chữa khỏi bệnh tim cho Tiểu Ý sao?
Hứa Nhã Dung vốn không hề rời đi, mà đứng ở ngoài cửa phòng nghe lén, sau khi nghe thấy Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại thì lập tức đi vào.
“Nói đi, bà muốn thế nào?”, Bạch Tinh Nhiên liếc nhìn bà ta đang ngồi đối điện.
Hứa Nhã Dung khẽ cười với cô: “Tôi đến để nói với cô một tin tốt, cô sắp được giải thoát khỏi nhà Nam Cung rồi”.
Bạch Tinh Nhiên hơi căng thẳng: “Là ý gì?”.
“Ý là đã đến lúc cô trả lại vị trí Nam Cung thiếu phu nhân cho chị cô rồi”, Hứa Nhã Dung nói.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên hơi thay đổi, hai tay từ từ nắm lại thành nắm đấm.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô bắt buộc phải viết nhật ký, ghi lại hết tất cả bản thân ở nhà Nam Cung mỗi ngày đã làm những gì, nói những gì, sau đó đưa cho Ánh An học thuộc. Ba tháng sau, cô và Ánh An sẽ lại thay đổi thân phận cho nhau, Ánh An ở lại nhà Nam Cung, còn cô…”, Hứa Nhã Dung lại khẽ cười: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thu xếp tốt cho cô, tôi thấy Lâm An Nam thích cô nhiều hơn Ánh An một chút, nếu cô muốn tiếp tục ở bên cậu ta cũng được, tôi sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ linh đình. Nếu như cô không muốn gả cho cậu ta cũng không sao, cô vẫn có thể lựa chọn ra nước ngoài sống với mẹ và em trai cô, bố cô sẽ chi trả hết các chi phí”.
Biết ngay là tìm cô không có việc gì tốt mà, Bạch Tinh Nhiên tức đến nỗi mặt mày trắng bệch.
Lúc đầu khi nghe tin Nam Cung Thiên Ân vừa xấu vừa bệnh còn khắc vợ, cả nhà này nghĩ trăm phương ngàn kế ép cô gả vào nhà Nam Cung, hại cô ở nhà Nam Cung phải chịu vô vàn đau khổ và tủi nhục. Giờ đây nhìn thấy gương mặt thật của Nam Cung Thiên Ân rồi, phát hiện ra anh cơ thể cường tráng, hơn nữa còn không thể khắc chết vợ mình như trong lời đồn, thì lại muốn ép cô nhường chỗ?
Hai mẹ con nhà này còn có thể vô sỉ và ích kỷ hơn nữa không?
Nếu là hôm qua, có thể cô cũng sẽ hơi mủi lòng, nhưng hôm nay.
Bỏ qua sự vô sỉ của bọn họ không nói, cô đã bị Nam Cung Thiên Ân chén sạch rồi, còn mang thai đứa con của anh, đến lúc này rồi còn muốn cô rút lui?
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, cô lạnh mặt hỏi một câu.
“Tại sao không đồng ý?”, khó khăn lắm Hứa Nhã Dung mới có thể tiếp tục duy trì nụ cười: “Tôi thấy hai lựa chọn này đối với cô rất tốt mà, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân vốn dĩ là của Ánh An, cô bây giờ chẳng qua là trả lại cho Ánh An những gì thuộc về nó mà thôi, chẳng phải đó là chuyện bình thường sao?”.
Hứa Nhã Dung thăm dò cô, cố tỏ ra kinh ngạc: “Không phải cô đã yêu người đàn ông đó chứ? Cậu ta là người tình định mệnh của Ánh An đấy, đại sư nói rồi, xa rời Ánh An cậu ta không sống được”.
Yêu anh?
Bạch Tinh Nhiên lập tức phủ nhận trong lòng, cô làm sao có thể yêu người đàn ông lạnh lùng độc đoán, hơn nữa trong lòng còn có người khác như anh được?
Vậy thì sự không đồng ý nhất thời bộc phát ra trong lòng cô, rốt cuộc là vì đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng? Hay là vì không phục suy nghĩ ích kỷ của Hứa Nhã Dung? Hay là… lo lắng anh thực sự xa Ánh An thì không sống được?
Cô không mê tín, nhưng liên quan đến mạng người thì không thể không tin, lúc trước Nam Cung Thiên Ân cưới cô về xong thì liên tục phát bệnh, khiến lão phu nhân tức giận đến nỗi muốn đuổi cô ra khỏi nhà Nam Cung. Việc này thực sự có liên quan đến người tình định mệnh sao? Lẽ nào Nam Cung Thiên Ân đã được định sẵn là của Bạch Ánh An?
Lúc này, đến cả bản thân cô cũng không biết nữa.
Cuối cùng cô cũng hiểu mục đích Hứa Nhã Dung gọi cô đến lần này, còn giúp cô gọi điện cho mẹ cô là gì rồi, cô bây giờ giống như trước kia, chỉ có một lựa chọn, đó là phục tùng sự sắp xếp của bà ta.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại, trở về bên cạnh Lâm An Nam là chuyện không thể nào, nếu như có thể rời khỏi nhà Nam Cung, cùng mẹ chăm sóc cho em trai, nếu như có thể khiến Nam Cung Thiên Ân thoát khỏi bệnh tật, cùng Bạch Ánh An sống qua năm 30 tuổi, thì cũng không tệ!
Chỉ là… bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên chiếc bụng phẳng của mình, cô nên làm sao đây? Bỏ đứa bé sao? Quá tàn nhẫn. Nhưng nếu âm thầm sinh đứa bé ra, thì đứa bé đáng thương này cũng sẽ giống cô và Tiểu Ý, từ nhỏ đã phải sống trong gia đình đơn thân không có tình yêu thương của bố.