Chương 520: Ra nước ngoài(2)
Nhưng mà…Cô cười như không có chuyện gì: “Tùy Thiên Ân thiếu gia thôi”.
“Vĩnh Tường cũng không phải của cô, cô đương nhiên sẽ không vì ông sếp không tốt đẹp gì mà thay đổi quyết định ra nước ngoài của mình.
Thái độ của cô cương quyết như vậy, Nam Cung Thiên Ân rõ ràng là không cần phải tiếp tục khuyên cô nữa, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm tự an ủi mình, cô muốn đi thì cứ để cô đi đi, dù sao cô cũng không phải là Bạch Tinh Nhiên thật, ồ lại Châu Thành ngược lại còn khiến tinh thần anh hỗn loạn, đối với anh cũng chẳng phải việc tốt.
Suốt hai năm trước khi chưa gặp cô, cuộc sống của anh tuy rằng không vui, nhưng có thế sống yên biến lặng.
Nếu như cô đi rồi cuộc sống của anh có thế sẽ yên bình trở lại, cũng không có gì là không tốt.
Lúc mở hai mắt ra, đáy mắt anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn cô rồi nói: “Chúc cô sống ở nước ngoài vui vẻ”.
“Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, không ngờ anh lại đột nhiên nói như vậy, sự tức giận đối với anh cũng vì thế mà vơi đi, thốt ra một tiếng với anh:” Cảm ơn.”
Cô nghĩ một lúc rồi lại nói: “Thiên Ân thiếu gia, tôi hiểu là anh coi tôi như vợ cũ của anh nên mới mạo phạm tôi, trên thế giới này người vừa có tiền vừa có tình nghĩa như anh ít lắm, nói thật, tôi rất thích điểm này của anh. Nhưng tôi vẫn muốn nói lại cầu lần trước đã nói với anh, người chết không thể sống lại, quên đi quá khứ, trân trọng người trước mắt, nếu không anh vĩnh viễn cũng sẽ không sống vui vẻ được”.
“Thế giới này người rất đông, người giống người quá nhiều, hôm nay tôi đi rồi, biết đâu ngày nào đó sẽ lại xuất hiện một người giống với vợ cũ của anh thì sao? Cho nên… hi vọng anh có thể nghĩ thoáng ra một chút, vui vẻ một chút”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, gật đầu với anh: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Thiên Ân thiếu gia lúc trước, tôi về làm việc tiếp đây”.
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng họp.
Nghe thấy tin phải ra nước ngoài, Tiểu Văn Nhiên lập tức tỏ vẻ không vui, cô bé không hiểu nhìn bố mẹ hỏi: “Bố mẹ, tại sao chúng ta lại phải ra nước ngoài?”
Kiêu Phong và Bạch Tinh Nhiên nhìn nhau, Bạch Tinh Nhiên xoa đầu cô bé nói: “Vì trước đây chúng ta vốn sống ở nước ngoài mà”.
“Nhưng lúc trước bố mẹ nói, chúng ta sau này sẽ sống ở đây, không ra nước ngoài nữa”, Tiểu Văn Nhiên kéo cánh tay của Kiều Phong lậc lậc: “Bố, chúng ta có thể không ra nước ngoài không, con thích ở đây, con thích cô Phương và cả đám Điểm Điềm nữa, con cảm thấy chơi cùng các bạn ấy rất vui”.
Bạch Tinh Nhiên biết cô bé không muốn ra nước ngoài, dù sao thì các bạn ở đây đều là đồng bào, chơi cùng nhau cũng vui hơn.
Mặc dù không nỡ, nhưng cô vẫn nghĩ một lúc rồi an ủi: “Văn Nhiên ngoan, tại bố mẹ cần phải làm việc ở bên đó, cho nên không thể không đi được, nhưng mà bố mẹ hứa với Vãn Nhiên, hai năm nữa Vãn Nhiên đi học tiểu học chúng ta sẽ quay lại được không?”.
“Thật không ạ?” Tiểu Vãn Nhiên quay sang Kiều Phong.
Kiều Phong gật đầu, áy náy xoa đầu của cô bé: “Xin lỗi, là tại bố không tốt.
Không phải vì anh ấy lo lắng, thì căn bản hai mẹ con họ đã không phải cùng anh rời khỏi quê hương, đến một đất nước mà bọn họ đều không thích sinh sống.
Tiểu Văn Nhiên thấy Kiều Phong không vui, vội nói: “Bố đừng nói như vậy, Văn Nhiên đi cùng bố là được rồi”.
“Văn Nhiên ngoan quá”, Bạch Tinh Nhiên hài lòng cười với cô bé: “Đi chơi đi.
Tiểu Vãn Nhiên chạy ra sân với với chú chó nhỏ, Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn Kiều Phong, đưa tay ra nằm lấy tay anh: “Xin lỗi, là tại em không tốt, dây dưa với Nam Cung Thiên Ân”.
“Phải là anh xin lỗi em mới đúng”, Kiều Phong nhìn cô cười tự giễu: “Nếu như anh có đủ tự tin, thì đâu phải lo em bị người khác cướp đi?”.
Nam Cung thiếu phu nhân nói đúng, anh ấy là một kẻ tàn tật, một kẻ tàn tật, một kẻ tàn tật không bảo vệ nổi cả vợ mình.
“Thực ra em cũng cảm thấy anh nghĩ quá nhiều rồi”.
“Vậy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, khoác lấy cánh tay anh ấy cười nói: “Em đã nói rất nhiều lần rồi, ngoài việc em sẽ không yêu người đàn ông nào khác, thì bất kể đối phương có ưu tú đến đâu, em cũng sẽ VÌ Vẫn Nhiên mà không làm gia đình chúng ta tan vỡ đầu”.
Cô áp má vào ngực anh, giọng điệu không có gì bất mãn: “Nhưng nếu như chỉ có cách ra nước ngoài mới có thể khiến anh hết lo lắng, em bằng lòng đi cùng anh”,
Kiều Phong cười khổ: “Em yêu, em lúc nào cũng lương thiện như vậy”.
Cô lúc trước đã rất lương thiện, bây giờ cô vẫn giữ được phẩm chất lương thiện của mình, một người phụ nữ như vậy, bảo anh sao có thể dễ dàng buông tay đây?
Nam Cung Thiên Ân trở về nhà tổ, vừa vào phòng khách đã thấy Chu Chu và lão phu nhân ngồi ở đó xem tivi. Anh cất bước đi tới, quan tâm gọi một tiếng: “Bà nội, sao bà vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được”, lão phu nhân đặt tách trà trong tay xuống, nhìn anh chăm chú: “Thế còn cháu? Sao muộn thế này rồi mới về?”.
“Tăng ca ạ”, Nam Cung Thiên Ân đi tới ghế sofa đối diện bà ta ngồi xuống.
Chu Chu lập tức đứng dậy khỏi sofa nói: “Đại thiếu gia chắc là khát rồi, để em đi pha cho anh một cốc nước đường”, nói xong liền đi vào nhà bếp.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng Chu Chu đi vào nhà bếp, rồi mới quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân không vui nói: “Bà thấy cháu không phải là tăng ca, mà là đi lăng nhăng với mấy con đàn bà vô liêm sỉ ở bên ngoài đúng không?”.
“Sao bà lại nói như vậy?”.
“Đừng tưởng bà không biết gần đây cháu làm những chuyện gì”, giọng lão phu nhân đanh thép: “Nam Cung Thiên Ân, bà không phản đối cháu có người tình bên ngoài, nhưng cháu cũng phải tìm đứa sạch sẽ một chút chứ? Tìm một đứa đã có chồng còn ra thể thống gì nữa?”
Nam Cung Thiên Ân cau mày: “Ai nói với bà the?”.
“Ai nói với bà thì sao? Có phải trọng điểm không?”, lão phu nhân tức giận nói: “Phụ nữ xinh đẹp trên đời này đây ra đấy, cháu lại đi dây vào một đứa đã có chồng, cháu như vậy là quá hạ thấp phẩm giá của mình biết không? Bà yêu cầu cháu lập tức cắt đứt với nó, tránh có ngày chồng con người ta đến nhà đòi người thì không hay đầu”.
“Bà nội, cháu và Y tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường, không phức tạp như bà nghĩ đâu”.
“Bạn bè bình thường mà đã hôn nhau, thế nếu là quan hệ tình nhân thì như nào? Cháu sẽ dẫn người ta về nhà luôn à?”.
Nam Cung Thiên Ân ngây người ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà ta: “Bà nội, rốt cuộc là ai nói với bà những chuyện này?”.
“Cháu tự xem đi”, lão phu nhân liếc Chu Chu đang đi ra từ nhà bếp ra một cái rồi nói.
Chu Chu đặt cốc nước đường xuống trước mặt Nam Cung Thiên Ân dịu dàng nói: “Đại thiếu gia, anh mau uống đi, uống xong về phòng nghỉ ngơi cho sớm”.
Cô ta nói xong, quay sang nói với lão phu nhân: “Bà nội, cháu về phòng nghỉ ngơi trước, bà cũng nghỉ sớm đi ạ”.
Chu Chu đi lên tầng, Nam Cung Thiên Ân nhìn nước đường trước mặt không có chút khẩu vị nào, anh hít nhẹ một hơi nói: “Cháu cũng đi nghỉ trước đây”.
“Cháu có nghe bà nói gì không đấy? Cắt đứt với người phụ nữ đó đi”, lão phu nhân nói với bóng lưng của anh.
Nam Cung Thiên Ân cười khổ, người ta đã cắt đứt với anh rồi, anh có muốn không dứt cũng không được.
Anh bước nhanh hơn đi lên tầng hai, lúc Chu Chu mở cửa phòng ngủ chuẩn bị đi vào thì túm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta ra.
Chu Chu ngây ra một lúc, nhìn anh dè dặt: “Thiên Ân, sao anh lên nhanh thế? Không uống nước đường à?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta dò xét, ánh mắt lạnh lùng: “Em theo dõi anh à?”.
“Không, sao em lại theo dõi anh?” Chu Chu lắc đầu.
“Nếu không phải em nói với bà nội, bà nội sao lại biết chuyện Y tiểu thư chứ?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận nói: “Em thực sự muốn bà lo lắng à?”.
“Không phải em nói với bà nội, nhất định là bà nội tự thấy gần đây anh bất thường nên cho người theo dõi”.
“Xem ra em lại định đánh chết cũng không nhận”, Nam Cung Thiên Ân siết chặt lấy cánh tay cô ta, lạnh lùng nói: “Chu tiểu thư, em càng ngày càng khiến anh chán ghét em biết không? Em cho rằng em nhờ bà nội ra mặt thì anh sẽ ngoan ngoãn về lại bên em à? Đừng có mơ!”.
“Thiên Ân, sao anh có thể nói như vậy?”, Chu Chu tỏ vẻ ấm ức.
“Chẳng nhẽ anh nói sai à?”.
“Anh nói không sai, là em nói cho bà nội biết, nhưng chẳng phải là em hết cách rồi mới phải dùng hạ sách đó sao?”, Chu Chu đột nhiên rơi lệ nói: “Thiên Ân, anh không cho em đi tìm người phụ nữ đó, em chỉ có thể nhờ bà nội giúp em khuyên bảo anh, khuyên anh từ bỏ cô ta”.
“Anh đã nói là anh và cô ấy không thể có quan hệ gì được”.
“Tối hôm đó em đã nhìn thấy hai người hôn nhau ở bờ sông rồi”, Chu Chu kích động gào lên.
“Đúng thế, em đã đi theo anh, em nhìn thấy hai người ở bờ sông hôn nhau, nhưng em lại chẳng thể làm gì cả”, Chu Chu ấm ức lắc đầu, nước mắt như mưa: “Nam Cung Thiên Ân, cho dù anh không yêu em, nhưng em là vợ của anh, sao anh có thể công khai hôn người phụ nữ khác xong, còn tỏ thái độ này chất vấn em? Người ngoại tình là anh, người có lỗi cũng là anh cơ mà?”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô ta tố cáo thì có hơi lo lắng, mặc dù anh và Y tiểu thư không có quan hệ thực chất nào, nhưng nụ hôn tối hôm đó lại là thật, việc anh luôn làm phiền cô cũng là thật.
Chu Chu thấy biểu cảm của anh có vẻ ôn hòa trở lại, thế là càng to gan nói: “Thiên Ân, xin anh hãy tin em, người phụ nữ họ Y đó không phải là thứ tốt đẹp gì đâu, cô ta vì tiền mà lấy một người tàn tật, bây giờ lại vì tiền mà quyến rũ anh, đợi anh cần câu rồi cô ta sẽ đá văng người chồng tàn phế của mình đi, rồi quấn lấy anh. Anh luôn nói em mưu mô, không phải loại anh thích, nhưng anh nhìn cô ta xem, cô ta mới là kẻ mưu mô thực sự, đến cả người tàn tật cô ta còn nhân tâm lợi dụng, còn làm tổn thương được. Loại người như thế mà anh còn hi vọng có ta yêu thật lòng sao? Đợi cô ta biết bệnh của anh xong, cô ta nhất định cũng sẽ không nề hà gì mà đá anh đi thôi!”.
Chu Chu nói một tràng dài, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại chỉ nghe lọt tai đúng một câu, duy nhất một câu…!