Chương 390: Khó chịu (4)
“Cảm ơn lời khen ngợi của chồng, cuối cùng em cũng tìm thấy động lực làm tiếp rồi!”, cô khen những bản vẽ thiết kế xong, đứng dậy khỏi sofa: “Được rồi, em đi xuống làm việc đây”.
“Vội thể làm gì?”.
“Thì em phải cố gắng làm việc để học hỏi mà”, Bạch Tinh Nhiên đưa những bản vẽ trong tay cho anh.
Sau khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân cùng trở về căn biệt thự nhỏ.
Từ xa đã nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên đứng trước cổng đang chỉ tay quát tháo bảo vệ ở bên trong căn biệt thự nhỏ.
“Bọn họ là ai thế nhỉ?” Bạch Tinh Nhiên mở cửa số xe nhìn rồi tò mò hỏi.
Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, dửng dưng nổi một cấu: “Là chủ và dì của Chu Chu
“Họ hàng của Chu tiểu thư ả? Họ chạy đến đây làm gì thế? Hơn nữa trông có vẻ rất dữ dằn”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, anh lái xe dịch về phía trước một chút, người phụ nữ kia lập tức đi tới, hai tay dang ra chặn đầu xe của Nam Cung Thiên Ân ép anh xuống xe. Sau đó vòng từ đầu xe đi tới chỗ ghế lái, chỉ vào Nam Cung Thiên Ân đang ngồi trong xe rồi mắng té tát: “Nam Cung Thiên Ân! Cậu tưởng cậu có tiền thì giỏi rồi sao? Mau giao Châu Châu ra đây cho tôi!”.
Nam Cung Thiên Ân đẩy cửa xuống xe, bước lên đứng trước mặt bà ta, nói với bà ta bằng giọng nghiêm túc: “Chu Chu giờ đang bị thương, đang ở bên trong dưỡng thương, xin hai người đừng ép cô ấy được không?”.
“Nó bị thương? Mẹ nó còn bị nó làm cho tức đến mức nhập viện rồi kia kìa!”, bà dì có mái tóc xoăn tít, ăn mặc cũng không đến nỗi nào, nhưng mở miệng nói thì vô cùng khó nghe, ngón tay cứ thế chĩa thẳng vào mặt Nam Cung Thiên Ân: “Tôi nói cho cậu biết, Châu Châu nhà chúng tôi là đứa đã có hôn ước, cậu đừng có mà có ý đồ gì với nó, sâu năm trước cậu giấu bệnh của mình để dụ nó đến Châu Thành. Chúng tôi khó khăn làm mới bắt nó đi ra được nước ngoài, không ngờ vừa về nước xong cậu lại bám lấy nó, còn đưa nó về tận nhà. Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Rốt cuộc đến khi nào cậu mới chịu buông tha cho Châu Châu nhà tôi hả? Cậu
“Cô ơi…”. Bạch Tinh Nhiều thấy ngón tay bà ta liên tục chỉ vào người Nam Cung Thiên Ân, cuối cùng không nhịn được mà đẩy cửa xe đi xuống, đứng trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói với bà di kia một cách không hề khách khí: “Mong cô nhìn cho rõ, Chu tiểu thư chỉ là tạm thời ở đây dưỡng thương vài ngày, và là tự cô ta đến tìm Thiên Ân thiếu gia, chờ khi nào vết thương của cô ta lành thì sẽ quay về”.
Bà dì lùi ra sau một bước, nhìn cô hỏi: “Cô là ai?”.
“Tôi là vợ của Thiên Ân thiếu gia”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Bà dì vừa nghe thấy cô là vợ của Nam Cung Thiên Ân, lập tức kêu càng to hơn, quay đầu nói với chồng bà ta: “Ông xem đi, tôi đã nói đàn ông của nhà Nam Cung không tin được mà, có vợ rồi còn muốn tiếp tục dụ dỗ Châu Châu nhà chúng ta nữa, may mà năm đó không để cho Châu Châu đi theo cậu ta”.
Người đàn ông đó không dám quát to, chỉ nói một câu: “Vợ có gì thì nói đàng hoàng, đừng kích động”.
“Ai thèm nói đàng hoàng với cậu ta? Nói đàng hoảng thì cậu ta có buông tha cho Châu Châu nhà chúng ta không? Châu Châu nhà chúng ta kiếp trước nợ nhà Nam Cung hay sao? Mà cứ bị cậu ta bám mãi không dứt thế?”.
“Tôi đã nói rồi, Chu tiểu thư dưỡng thương xong sẽ trở về, cô ta giờ đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Thiên Ân thiếu gia nữa, mong mọi người ăn nói chú ý một chút”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, nhìn sang hai bảo vệ nói: “Kéo bọn họ ra đi, đại thiếu gia cần vào trong”.
Hai bảo vệ nghe lệnh, lập tức đi tới.
“Chờ đã”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lên tiếng, anh đưa tay kéo Bạch Tinh Nhiên lại bên cạnh mình, nhìn đôi vợ chồng kia nói: “Chuyện đám cưới của Chu Chu và ông giám đốc Lý kia, tôi sẽ tìm giám đốc Lý nói chuyện, các người đã nhận bao nhiều lễ lạt của ông ta tôi sẽ trả lại giúp các người. Từ nay về sau, Chu Chu sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với giám đốc Lý nữa, mong các người đừng có ép cô ấy”.
“Cậu nói gì cơ? Cậu định hủy bỏ hôn sự của Châu Châu? Cậu dựa vào cái gì chứ? Hôn sự tốt như vậy biết tìm đâu ra?”.
“Bản thân Chu Chu không muốn gả cho ông ta.
“Đấy là việc của nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu? Cậu có biết phụ nữ quan trọng nhất là gả cho một người đàn ông vừa có tiền vừa yêu nó không?”, bà dì nhìn anh, lại tiếp tục nói to: “Không phải là cậu định giữ nó ở lại làm nhân tình của cậu đấy chứ? Cậu đã có vợ rồi cậu đừng có mơ!”.
“Hai vị cứ yên tâm, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm như vậy”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, đánh mất ra hiệu cho hai bảo vệ, bảo vệ lập tức đi tới giữ lấy hai vợ chồng kia.
“Tinh Nhiên, chúng ta đi thôi”, Nam Cung Thiên Ân kéo cô lên xe, chiếc xe đi vào trong căn biệt thự trong tiếng quát chửi của bà dì kia.
Chiếc xe đỗ trước căn nhà chính, Bạch Tinh
Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, còn Nam Cung
Thiên Ân tuy đã tắt máy nhưng vẫn ngồi trên xe, một lúc sau mới hít nhẹ một hơi rồi quay đầu sang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Vừa nãy cảm ơn em”. Anh không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại có gan ra mặt nói giúp anh.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy bình thường, chỉ cười nhẹ một cái: “Em có giúp anh gì đâu”.
“Tấm lòng của em như vậy là anh thấy rất vui rồi”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, nhìn chăm chăm anh hỏi: “Chuyện của Chu tiểu thư, anh định làm thế nào?”.
“Xem sao đã rồi tỉnh”, Nam Cung Thiên Ân mở dây an toàn, tiện thể mở luôn giúp cô: “Đi, vào trong thôi”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đẩy cửa ra rồi cùng anh đi vào nhà.
Hai người vừa bước vào phòng, Tiểu Nguyên lập tức từ trong phòng chạy ra hớt hải nói: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân cuối cùng hai người cũng về”.
“Chu tiểu thư đâu?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Sao thế?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Tiểu Nguyên nhìn ra phía cửa nói: “Hai người kia ở bên ngoài hung dữ lầm, Chu tiểu thư đang rất sợ hãi”, nói xong, cô ấy dùng cảm hất về phía dưới cầu thang.
Nam Cung Thiên Ân nhìn theo ảnh mặt của cô ta, anh nheo mắt lại, sau đó cất bước đi tới,
Anh cúi người nhìn Chu Chu đang co rúm người lại dưới cầu thang, nước mắt giàn giụa, một lúc sau mới lên tiếng với đầy vẻ thương xót: “Chu Chu…
Nghe thấy tiếng của anh, Chu Chu ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, sau đó vừa lắc đầu vừa có người lại vào bên trong: “Không, xin anh đừng đuổi em đi, em không muốn gả cho lão già ấy, em có chết cũng không lấy ông ta…
Giọng nói của cô ta khàn đặc, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt gần như toàn là nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay về phía cô ta, đau lòng nói: “Yên tâm, anh sẽ không để em phải lấy ông ta đâu”.
“Thật không?”, Chu Chu lau nước mắt trên mặt.
“Anh có bao giờ lừa em không?”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười an ủi cô, Chu Chu mới lưỡng lự đưa tay ra, đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân.
Sau khi đi ra khỏi góc cầu thang, Chu Chu lập tức ập vào lòng Nam Cung Thiên Ân, ôm chặt anh nghẹn ngào nói: “Em tưởng lần này chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt về nhà, may mà anh về kịp, Thiên Ân cảm ơn anh…