Hai người cùng đi về phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên đi phía sau anh, nhìn bước chândứt khoát mà vững chãi, giống như tỉnh cách anh vậy.
Cô bất giác đi theo bước chân anh, học theo kiểu nữ chính trong phim truyền hình, giảm lên vết chân của anh mà đi, tưởng tượng ra cảnh lãng mạn trong phim, cảmgiác này thế mà lại mới mẻ và thú vị.
Cô thậm chí còn tưởng tượng cảnh anh đi phía trước đột nhiên dừng lại, còn cô đi phía sau đột nhiên đâm sầm vào anh, một cú va chạm tình yêu tạo ra những tia lửabắn tung tóe khắp nơi, hệt như cảnh tượng trong phim truyền hình vậy.
Nhưng hiện thực thường lại rất tànkhốc…Khi cô bước tiếp, phát hiện trước mặt lại là bể bơi lấp loáng ánh sáng, cô phanhchân không kịp, chỉ hét lên một tiếng rồi cả cơ thể bổ nhào về phía trước.
Cô hoảng sợ nhầm chặt hai mắt, khi cô tưởng mình sẽ giống như lần trước mà rơibụp xuống nước, thì Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh đã nhanh tay lôi cô lại.
Chỉ suýt chút nữa là cô rơi xuống rồi, nguy hiểm thậtThấy mặt cô tái nhợt, Nam Cung Thiên Ân không kìm được mà trêu tức:
“Nếu tôiđưa cô đến núi lửa, có phải cô cũng định cứ thế mà lao đầu vào không? ”.
Bạch Tinh Nhiên hơi hoàn hồn lại, sự lãng mạn trong lòng cũng tan biến hết trong khoảnh khắc vừa rồi, đúng là khác hẳn với trong phim!!
“Anh cố tình đấy hả? ”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời liếc nhìn anh.”
Sao cô lại đi theo bước chân của tôi như thế? ”, Nam Cung Thiên Ân không trả lờimà hỏi ngược lại.”
Vì tôi muốn học sự ngang ngược của anh, bắt đầu từ bước đi.”
Đồ ngốc, sự ngang ngược có từ lúcsinh ra rồi, chứ không phải là thứ mà người khác có thể học được”, Nam CungThiên Ân dùng tay gõ nhẹ lên mũi cô, cúi đầu nhìn vào phần bụng cô:
“Cô ngốcnhư vậy, tôi thật sự rất lo cho con trai tôi đấy”
Người ta vẫn nói trí thông minh của em bé thường thì đều được di truyền từ bố nómà“Tốt nhất là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân buông cô ra, quay người đi về phíatrước.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy vẻ tinh quái trêи gương mặt anh, lúc này mới nhận ramình đã lỡ lời, vội vàng đuổi theo nói:
“Không phải, ý của tôi là em bé bất kể làgiống tôi hay giống anh, đều sẽ không ngốc đâu…Cô vừa nói gì thế này, chẳng phải rõ ràng thừa nhận mình ngốc, rồi đồng thời khenanh thông minh hay sao? Kể cả cô cho rằng anh thông minh đi nữa thì cũng khôngthể thừa nhận trước mặt anh như vậy được.
Nam Cung Thiên Ân như thể không nghe thấy gì, anh bước nhanh về phía trước.
Khi hai người về đến ngôi nhà chính, mọi người đang ngồi ăn sáng.
Thấy hai người từ ngoài đi vào, Thẩm Khác đang uống sữa đột nhiên dừng lại, ngạcnhiên nhìn hai người họ:
anh họ dậy sớm vậy à? Còn đưa cả chị dâu họ về nữa”.
Phác Luyến Dao ngồi bên cạnh cũng đang nhìn hai người, mỉm cười nói một câu:
“Chị dâu họ đang mang thai, anh họ đương nhiên là thấy thương rồi”.
Lão phu nhân nhẹ một tiếng ra hiệu cảnh cáo.
Chuyện tổn thương đến tôn nghiêm của bà ta như vậy, làm sao có thể để người củacả căn biệt thự biết được? Thẩm Khác và Phác Luyến Dao biết điều im miệng lại, không dám ho he gì nữa.
Bạch Tinh Nhiên lễ phép chào lão phu một tiếng, nhất thời không biết nói gì để rútkhỏi đây, may mà Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh lên tiếng:
“Bà, chúng cháulên phòng đánh răng rửa mặt đây ạ.
Nói xong anh giơ tay ôm lấy vai Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cùnganh đi lên tầng.
Về phòng đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ đồ sạch sẽ, khi Bạch Tinh Nhiêntrở lại tầng dưới, thấy mọi người đã đi bận việc của mình rồi.
Bàn ăn chỉ còn Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên đi đếnngồi phía đối diện Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh vừa ăn sáng vừa tiện tay lật báora đọc.
Cô cúi đầu xuống, bắt đầu ăn đồ ăn sáng trong bát mình.
Phòng ăn yên tĩnh một lúc, chỉ có âm thanh của đũa bát va chạm vào nhau, khônggian yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, và đa phần là nghĩ tớicơn ác mộng kỳ lạ mà tối hôm qua cô đã mơ.
Cô vừa mới mơ Nam Cung Thiên Ân bị cô tự tay giết chết, thì anh lại phát bệnh, lạthật“Ngày kia tôi lại đến Yên Thành một chuyến, cô có muốn đi cùng không? ” trongbầu không khí tĩnh mịch bằng nhiên vang lên giọng của Nam Cung Thiên Ân.
Bàn tay đang cầm đũa của Bạch Tinh Nhiên đột nhiên khựng lại, Yên Thành? Tuy cô rất thích nơi đó, cũng rất muốn lại đến đó lần nữa, nhưng nếu là cùng NamCung Thiên Ân đi thì…Cô từ từ hít một hơi, trả lời không đúng trọng tâm:
qua tôi đã mơ, mơ thấy mình đãtự tay giết chết anh”.
Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy, ngạc nhiên đưamắt nhìn cô nói:
“Ý cô là gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến việc cùng đi YênThành chứ? ”.
Bạch Tinh Nhiên cũng ngước mắt lên nhìn anh nói:
“Tôi sợ mình sẽ trong mộtphút bốc đồng mà giết anh”
Động cơ giết tôi là gì? “
Không biết nữa, chỉ biết là rất muốn giếtNam Cung Thiên Ân đột nhiên bật cười:
“Yên tâm đi, cô không giết được tôi“Anh tự tin thế à ? ”“Đương nhiên”.
Bạch Nhiên rằng:
“Được, tôi đi cùng anh”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì nữa, thế mà lại cùngNam Cung Thiên Ân đến Yên Thành công tác thật, cô thậm chí không rõ Nam CungThiên Ân rốt cuộc vì sao lại đi Yên Thành.
Cho đến lúc lên máy bay, khi gặp Lâm An Nam trong khoang hạng nhất, Bạch TinhNhiên mới ý thức được chuyến đi Yên Thành lần này của Nam Cung Thiên Ânkhông phải là việc của công ty.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng chuyển tầm nhìn, giả vờ như không nhìn thấy anh ta.
Ánh mắt của Lâm An Nam từ chiếc bụng hơi nhô của cô chuyển sang nhìn mặt củaNam Cung Thiên Ân, lịch sự nhìn hai người họ chào hỏi:
“Anh họ, chị dâu họ, trùng hợp thật”
Đúng là trùng hợp đấy”, Nam Cung Thiên Ân trả lời anh ta bằng một nụ cười nhẹ.”
Anh họ thích ghê, sắp được làm bố rồi”
Đám cưới của cậu và nhị tiểu như nhà họ Bạch quyết định xong thì cậu cũngnhanh chóng được lên làm bố thôi”.
Lâm An Nam cười, không nói gì nữa, càng không phủ nhận mối quan hệ của anh tavà Bạch Ảnh An.