Chương 535: Dương Lý’
Sáng hôm sau, Nam Cung Thiên Ân cùng Bạch Tinh Nhiên ăn sáng rồi tới công ty.
Vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy Thấm Khác đang đứng ở cửa văn phòng anh, Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì mà đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Thấm Khác liền đi theo anh vào: “Anh họ…”.
Chưa đợi Thấm Khác nói xong, Nam Cung Thiên Ân đã cắt ngang: “Cậu đến để xin tha cho Phác Luyến Dao à?”
“Thấm Khác lo lắng nói: “Em biết cô ấy đã phạm lỗi lớn, nhưng mong anh họ hãy nể tình cô ấy có nỗi khổ riêng mà tha thứ cho cô ấy”
“Tha thứ? Người cô ta cần được tha thứ là Tinh Nhiên, là Chu tiểu thư kia kìa”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Thấm Khác không hiểu: “Thấm Khác, rõ ràng cậu biết cô ta là một người thâm hiểm độc ác, lừa dối cậu như một thằng ngốc, mà cậu vẫn yêu cô ta à?”
“Anh họ, năm xưa Bạch Tinh Nhiên cũng lừa gạt anh, mà anh vẫn yêu cô ấy đấy thôi”.
Nam Cung Thiên Ân á khấu.
“Nhưng Bạch Tinh Nhiên không giống không biết giet người, không biết hại người”
“Nhưng cô ấy trở nên như vậy cũng là vì nhà Nam Cung ép cô ấy”.
“Là sao?”
“Thấm Khác bước lên một bước, nhìn thẳng vào anh nói: “Anh họ, hôm nay em đến tìm anh ngoài việc xin cho Luyến Dao, thì còn muốn tìm hiểu một việc, liên quan đến nguyên nhân Luyến Dao hận anh như vậy”
“Cô ta hận tôi?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày, trước đây anh vẫn luôn cho rằng cô ta chỉ là muốn chiếm đoạt tài sản nhà Nam Cung, nên mới hãm hại anh.
“Đúng thế, cô ấy hận anh, nên mới tiếp cận anh, rồi sai hết lần này đến lần khac”
“Nói xem tại sao cô ta lại hận tôi”.
Thấm Khác ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cô ấy nói cô ấy là em gái ruột của Dương Lý”.
Dương Lý? Nam Cung Thiên Ân cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ ra được cái tên này, bèn hỏi: “Dương Lý là ai?”
“Sắc mặt Thấm Khác thay đổi, rõ là có phần bất mãn: “Anh họ, anh vô tình như vậy, chả trách người ta lại hận anh, Dương Lý là vợ đầu tiên của anh đấy”
“Cái gì? Dương Lý là vợ tôi? Phác Luyến Dao là em gái cô ấy?”, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân khẽ thay đổi.
“Anh họ, anh còn là người không? Đến vợ mình mà anh còn quên sạch sẽ như thế à? Đúng là không coi mạng người ra gì mà”, Thấm Khác dần chuyển sang tức giận.
“Cậu đừng ăn nói linh tinh, chuyện năm đó là một tay bà nội làm hết, tôi chẳng biết gì cả, thậm chí cả mặt cô ấy tôi còn chưa thấy lần nào”.
Nhớ lại năm đó, anh vì chống đối bà nội nên vào ngày cưới đã bỏ nhà đi, một thời gian sau quay lại thì mọi chuyện lại bình thường như chưa có gì xảy ra.
Còn về việc người con gái đó đi đâu, anh cũng chưa từng hỏi.
Không ngờ, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, mà lại được nghe từ miệng Thấm Khác nhắc lại, hơn nữa còn liên quan đến Phác Luyến Dao.
Thấm Khác đem những gì Phác Luyến Dao nói với cậu ta kể lại cho Nam Cung Thiên Ân nghe: “Anh họ, Luyến Dao thành ra như bây giờ, đều là cho anh hại cả, cho nên, anh hãy thông cảm cho cô ấy”.
Nam Cung Thiên Ân mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế mà mềm lòng, anh nhìn Thấm Khác nói: Chuyện nay tôi sẽ vê hoi lại bà nội đâu đuôi ngọn ngành, còn Phác Luyến Dao, tôi nhắc lại lần nữa, cô ta không phải phạm gia quy, mà là quốc pháp, hon nữa còn đang là đối tượng điều tra của cảnh sát, nên không thể nói một câu tôi tha cho cô ta là xong”.
Nói rồi, anh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Chiều hôm đó, Nam Cung Thiên Ân một mình lái xe về nhà tổ, vừa vào đến nhà, lão phu nhân đã hỏi: “Thiên Ân, sao cháu lại về một mình thế này? Tinh Nhiên đâu?”
“Nghe thấy thế, anh liền dừng chân hỏi lão phu nhân: “Bà nội, rốt cuộc là bà đang quan tâm cô ấy, hay quan tâm đến trái tim của cô ấy vậy?”
“Lão phu nhân cứng họng, lắp bắp trả lời: “Bà… đương nhiên là quan tâm đến nó rồi”
“Tốt nhất là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân nghiêm túc nói: “Bà, bà đừng có ý đồ gì với Tinh Nhiên, cô ấy mà làm sao, cháu cũng sẽ không sống nữa đâu, cháu sẽ đi theo cô ấy luôn đấy”
“Được rồi được rồi, bà không động vào nó, không động vào nó”, lão phu nhân thấy sắc mặt anh khó coi như vậy, cũng không muốn chọc tức anh.
Nam Cung Thiên Ân đi thêm mấy bước, lại quay người lại nhìn lão phu nhân hỏi: “Bà nội, cháu có việc này muốn hỏi bà, bà phải trả lời thật cho cháu biết”
“Việc gì mà nghiêm túc thế?”
“Chuyện của Dương Lý năm xưa là như thế nào ạ?”
“Dương Lý là ai?”, lão phu nhân quay sang hỏi chị Hà.
“Lão phu nhân bà quên rồi, Dương Lý chính là vợ đầu tiên của đại thiếu gia đấy”, chị Hà vội đáp.
“À à, nhớ rồi”, lão phu nhân gật đầu, rồi quay sang Nam Cung Thiên Ân hỏi: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, cháu còn hỏi làm gì?”
“Bà, có phải năm xưa vì ép Dương Lý gả vào nhà Nam Cung, mà bà ép chết chồng chưa cưới của người ta không?”
“Lão phu nhân và chị Hà nhìn nhau, biết là không thể giấu anh được bèn thở dài, chị Hà lên tiếng: “Năm đó lúc quản gia đến tìm Dương tiểu thư hỏi cưới, tên đó đã lấy dao đòi chém quản gia, còn nói sẽ đốt nhà Nam Cung, lão phu nhân vì muốn đuổi hắn đi nên đã cho hắn một số tiền, bảo hắn giả chết rồi âm thầm rời khỏi nơi này.
Tên đó không chống lại được cám dỗ, nên đã cầm tiền bỏ trốn.
Thật ra tên đó cũng chả phải thứ tốt đẹp gì, hắn không chết, mà giờ chắc đang ở đâu đó hưởng phúc “Vậy còn Dương tiểu thư kia thì sao? Cô ấy chết như thế nào?”, Nam Cung Thiên Ân lại hỏi.
Lão phu nhân ngập ngừng một lúc rồi nói: “Chuyện này cũng không thể trách bà được, năm đó vừa gả vào nhà Nam Cung, cô ta đã làm loạn một trận, đêm đến còn lén lút bỏ trốn, nhưng không may chạy nhầm hướng, lạc vào trong từ đường, rồi nhìn thấy thứ không nên nhìn”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sợ đến ngất xỉu”
“Rốt cuộc là sợ ngất hay sợ chết luôn?”
“Sợ ngất đi, nhưng đến khi tỉnh dậy thì phát điên”
“Rồi sao nữa?”
“Thì đưa đến trại tâm thần thôi”
“Bây giờ thì sao?”
“Lão phu nhân cau mày nói: “Thiên Ân, cháu đừng có hỏi dồn bà như hỏi cung vậy được không? Bà là bà nội cháu đấy”
“Nhưng cháu muốn biết người hiện giờ đang thế nào, ở đâu”, Nam Cung Thiên Ân cố kìm nén sự sốt ruột trong lòng.
Lão phu nhân thở dài: “vẫn điên điên khùng khùng như vậy, đang ở…
Bệnh viện tâm thần An Khang của Tây Thành”
“Tức là vẫn chưa chết?”
“Đúng vậy, nhưng bị điên rồi”, chị Hà nói.
Lão phu nhân thấy Nam Cung Thiên Ân cụp mắt xuống thì hỏi: “Thiên Ân, sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện này vậy?”
Nam Cung Thiên Ân rất không vui, anh không ngờ lão phu nhân lại lén lút làm những chuyện này sau lưng anh.
“Thế năm người còn lại thì sao?”, Nam Cung Thiên Ân không vui hỏi.
Lúc trước lão phu nhân nói với anh bọn họ đã nhận tiền và ra nước ngoài, hon nữa còn rất vui vẻ.
Trong ấn tượng của anh, phụ nữ đều là những người hám của, nên cũng không lấy làm lạ.
Giờ xem ra không hoàn toàn là vậy.
“Năm người còn lại…
chẳng phải đã nói với cháu rồi sao? Đều lấy tiền ra nước ngoài hết rồi”
“Đúng thế đúng thế”, chị Hà vội đỡ lời: “Quả thực là như vậy, trong số những người được gả về đây, ngoài Dương Lý và Bạch Tinh Nhiên ra, thì ai cũng thấy tiền là sáng mắt, cầm tiền là “Năm người còn lại…chẳng phải đã nói với cháu rồi sao? Đều lấy tiền ra nước ngoài hết rồi”
“Đúng thế đúng thế”, chị Hà vội đỡ lời: “Quả thực là như vậy, trong số những người được gả về đây, ngoài Dưong Lý và Bạch Tinh Nhiên ra, thì ai cũng thấy tiền là sáng mắt, cầm tiền là vui vẻ đồng ý rời khỏi đây không bao giờ trở về nưa”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn hai người, nói: “Bà nội, cháu hi vọng sau này sẽ không có những chuyện như vậy xảy ra nữa .
Lão phu nhân gật đầu lia lịa, dù sao thì giờ cũng đã biết Bạch Tinh Nhiên chính là tình nhân định mệnh của anh rồi, cần gì phải đi ra ngoài tốn công tốn sức như vậy nữa?