Chương 426: Cuộc điện thoại từ nước ngoài (4)
“Anh rể, sau này em và mẹ, và cả chị nữa đều ở đây à?”, Tiểu Ý đổi sang hỏi Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân xoa đầu cậu bé nói: “Không, sau này em và mẹ ở đây, nhưng chị thì không được ở đây đâu.
“Vì sao vậy? Em thích ở cùng chị cơ”, Tiểu Ý trên môi ra.
“Vì anh còn thích ở cùng chị em hơn em đấy”.
“Thế anh cũng có thể ở lại đây với chúng em mà”.
“Không được, ở đây chật như vậy”.
“Em và mẹ có thể ngủ trong căn phòng nhỏ mà”.
“Được rồi, anh đừng trêu Tiểu Ý nữa”, Bạch Tinh Nhiên đưa chai nước cho Tiểu Ý: “Ngoan, sau này em và mẹ ở đây, sau đó đi học ở đây, giờ em khỏi bệnh rồi, phải chăm chỉ học tập biết chưa?”
“Em biết rồi, em sẽ chăm chỉ học”.
Sau khi sắp xếp cho mẹ và Tiểu Ý xong, Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân liền rời khỏi chung cư để về nhà tổ.
Hai người cùng về đến căn nhà tổ, lão phu nhân và bọn Thẩm khác đều đã đi ngủ, hai người cùng tự giác nhón nhẹ bước chân. Khi đi lên tới tầng hai, điện thoại Bạch Tinh Nhiên đột nhiên kêu lên, cô lôi điện thoại từ trong túi xách ra nhìn.
Tuy màn hình hiện số điện thoại cô chưa từng thấy, nhưng cô vẫn tiện tay ấn vào nút nghe.
Phía đầu dây bên kia vọng đến giọng nói trầm ẩm quen thuộc, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tinh Nhiên”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, không ngờ lại là Lâm An Nam? Sao anh ta lại gọi điện cho cô lúc này? Sao anh ta lại biết số điện thoại của cô?
Cô đứng im hai giây, rồi vội vàng nhìn qua Nam Cung Thiên Ân một cái, bước nhanh về phía phòng khách. Cho đến khi chắc chắn rằng Nam Cung Thiên Ân không nghe thấy, cô mới nên giọng xuống bực mình hỏi: “An Nam, anh gọi điện cho em vào lúc này làm gì?”.
“Sao thế? Làm phiền em nghỉ ngơi à?” Lâm An Nam áy náy hỏi.
“Không phải vấn đề này”.
“Thế thì là vấn đề gì?”.
“Lần trước ở sân bay em đã nói với anh rất rõ, em và Nam Cung Thiên Ân đã kết hôn với nhau rồi”.
“Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ không bỏ cuộc”.
“An Nam, anh đừng có như vậy”.
“Tinh Nhiên”.
“Em thấy giữa hai chúng ta chẳng có gì để nói cả”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ta: “Lâm thiếu gia, mong là sau này anh đừng có gọi điện cho em nữa được không, em không muốn để Thiên Ân hiểu nhầm em và anh vẫn còn dây dưa với nhau, xin anh day”.
“Em vì anh ta mà đến điện thoại của anh cũng không muốn nghe sao?”, giọng nói của Lâm An Nam rõ ràng đang không vui.
“Em đã gả cho anh ấy rồi, thì chẳng phải là không nên dây dưa với anh nữa sao?” Bạch Tỉnh Nhiên cắn răng rồi nói một cách nhân tâm: “Cứ vậy đi, em cúp đây”.
Chưa chờ cho Lâm An Nam nói gì, cô lập tức cúp máy.
Nhìn điện thoại trong tay, cô lặng lẽ hít nhẹ một hơi, sau khi ổn định lại tâm trạng vừa bị Lâm An Nam làm cho xáo trộn, cô mới bước về phía phòng ngú.
Cô bước vào phòng ngủ, thấy Nam Cung Thiên Ân đang cầm cốc nước đứng trước cửa sổ kính ngắm cảnh đêm bên ngoài, khi nghe thấy bước chân cô đi vào mới quay người ra, nhìn cô hỏi một câu: “Điện thoại của ai thế?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, rồi nói đại: “Một người bạn đã lâu rồi không I gặp thôi, không quan trọng gì”.
Cô nói có chút chột dạ, vì ánh mắt Nam Cung Thiên Ân đang nhìn thẳng vào cô rõ ràng là có ý thăm dò, cô không biết Nam Cung Thiên Ân có tin cô không, nhưng không cần biết tin hay không, cô cũng không thể nói thật với anh.
Nếu để anh biết người vừa gọi điện cho cô là Lâm An Nam, anh chắc chắn sẽ suy nghĩ, dù sao từ trước đến giờ Nam Cung Thiên Ân luôn phản cảm với quá khứ giữa cô và Lâm An Nam.
“Có thật chỉ là bạn bè bình thường không?”
Nam Cung Thiên Ân bước lên phía trước, một tay bóp cầm cô lườm cô hỏi: “Không lén lút qua lại với đàn ông sau lưng anh đấy chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay đánh bàn tay anh xuống, đảo mắt nói: “Ứng phó một người đàn ông như anh em đã đủ kiệt sức rồi, làm gì còn sức đâu mà đi vụng trộm với đàn ông khác?”.
“Tốt nhất là như vậy, nếu không anh sẽ nuốt chửng em luôn”, bàn tay của Nam Cung Thiên Ân bị cô đánh xuống lại giơ lên véo má cô một cái: “Mau đi tắm đi, tắm xong rồi ngủ sớm”.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh không tiếp tục truy cứu cuộc điện thoại vừa rồi nữa, thở phào gật đầu, nhanh chóng đi vào trong phòng tắm.
Thực ra vừa nãy khi nhìn thấy biểu cảm nghe điện thoại của cô, Nam Cung Thiên Ân đã đoán ra là Lâm An Nam gọi đến, nhưng anh vẫn muốn tin rằng đó chỉ là tình cảm một phía của Lâm An Nam, Bạch Tinh Nhiên sẽ không có tình cảm gì với anh ta cá.
Phòng tắm vọng ra những tiếng nước chảy, Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn cánh cửa phòng tâm, rồi đi tới bàn trà cầm điện thoại của Bạch Tinh Nhiên mở ra, cuộc gọi gần đây nhất quả nhiên là từ nước Anh gọi tới. Anh nhanh chóng ẩn vài phát, cho số của đối phương vào danh sách đen vĩnh viễn, sau đó đặt lại điện thoại lên bàn.
Ngày hôm sau Bạch Tinh Nhiên đưa Tiểu Ý và mẹ đến hai trường tiểu học gần nhà tham quan một lượt, để Tiểu Ý tự chọn trường.
Hai trường mỗi trường đều có đặc điểm riêng, Chu Tuệ nghĩ một lúc lâu vẫn chưa quyết định được. Thế là Bạch Tinh Nhiên an ủi nói: “Không cần vội đầu, hai người từ từ từ chọn, chọn xong rồi bảo con”.
Cô lái xe của Nam Cung Thiên Ân đưa hai người về chung cư.
“Vậy để mẹ suy nghĩ thêm”, Chu Tuệ đưa Tiểu Ý xuống xe, hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Con không lên nhà à?”.
“Thôi, con còn phải vội đi làm”, Bạch Tinh Nhiên nhìn đồng hồ, cô lựa giờ nghỉ trưa để đi ra ngoài mà.
“Vậy lái xe cẩn thận nhé”.
“Con biết rồi, con sẽ cẩn thận mà” chiếc xe này đất như vậy, hơn nữa lại là xe riêng của Nam Cung Thiên Ân, có đầu dảm không cẩn thận?
Sau khi tiễn Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Tiểu Ý nhảy chân sáo về phía thang máy, Chu Tuệ đang định đuổi theo sau, vừa quay người lại thì bất thình lình nhìn thấy hai bóng người, bà ấy giật mình một cái, lùi lại về phía sau theo bản năng.
“Em trai, em dâu… hai người sao lại ở đây?”, Chu Tuệ nhìn vào em trai ruột và em dâu của mình ngay trước mặt.
Chu Chí Văn đã ngần này tuổi rồi, nhưng vẫn giống như mấy nhóc choai choai vậy, trong tay kẹp điếu thuốc, mặc chiếc sơ mi hoa hòe, nhìn cũng biết chui từ đám lưu manh ra.
Khi Chu Tuệ nhìn ông ta, ông ta cũng đang nhìn Chu Tuệ, rồi cười hờ hờ một tiếng: “Chị gái, cuộc sống cũng tốt đấy chứ, trông rạng rỡ xinh đẹp ra day”.
Chu Tuệ tuy là chị nhưng từ nhỏ đã sợ cậu em trai này, lúc này gặp ông ta ở đây vẫn như thỏ gặp sói vậy, đến ánh mắt còn ảnh lên vẻ sợ hãi.
Bà Chu bực bội dùng khuỷu tay huých vào hông chồng mình một cái: “Người ta trước đây là phụ nữ của chủ tịch Bạch, giờ là mẹ vợ của Nam Cung Thiên Ân, đương nhiên là cuộc sống tốt hơn ông gấp nghìn lần rồi”.
Chu Văn Chỉ cười híp mắt, nhìn chăm chăm vào Chu Tuệ: “Phải rồi, Chu Tuệ, khi Bạch Cảnh Bình mất có để lại cho mẹ con chị chút tài sản nào không? Chắc là không ít đâu nhỉ? Cho tôi vay ít đi”.
“Không có, Chu Tuệ lắc đầu: “Bạch Cảnh Bình không để lại gì cho tôi và Tinh Nhiên cả”.
“Làm sao có chuyện đó, tôi không tin”.
“Thật mà, tôi không hề lừa cậu”, Chu Tuệ chỉ sợ em trai mình không tin.
“Được rồi, Tiểu Tuệ đã nói là không có rồi, ông đừng ép chị ấy nữa”, bà Chu nói với chồng mình xong, lại quay sang nói với Chu Tuệ: “Chu Tuệ, em và em trai chị có chuyện muốn nói với chị, mau đưa chúng em lên tầng đi”.
“Có chuyện gì?”, Chu Tuệ hỏi với vẻ cảnh giác.
“Đi lên rồi nói”.
Chu Tuệ do dự một lúc, cuối cùng vẫn dẫn hai vợ chồng nhà kia lên trên tầng.