Chương 219: Em bé đâu? (1)
Một cô y tá nhìn thấy bà ta âm ï như thế, không nhịn được mà bước lên nhắc nhở: “Đây là khu nghỉ ngơi của sản phụ, mời cô giữ trật tự, cảm ơn”.
Hứa Nhã Dung vội vàng kéo cô ấy lại nói: “Cô y tá, con gái tôi không thấy đâu cả, xin hỏi cô có thấy nó đâu không?”.
Ban nãy bà ta đã hỏi rất nhiều cô y tá đều nói không nhìn thấy, lần này cũng không ôm hi vọng.
Gô y tá nhìn bà ta hỏi: “Con gái cô? Là sản phụ à?”.
“Phải, mới tiêm thuốc kích đẻ, tóc dài màu đen, trông rất thanh tú, phải rồi, trông như này”, Hứa Nhã Dung vội lấy điện thoại ra, mở hình của Bạch Ánh An trong thư viện ảnh ra cho cô ấy xem.
Gô y tá nhìn bức ảnh một hồi, nói: “À, là chị ấy, chị ấy vừa tiêm thuốc kích đẻ đúng không? Tôi…
“Cô có thấy nó không?”, Hứa Nhã Dung sốt ruột truy hỏi.
“Có thấy, vừa nãy chị ấy tựa vào cửa phòng bệnh số 6 khóc thảm thương lắm, cháu hỏi chị ấy có sao không thì chị ấy bảo không sao, cuối cùng bảo cháu dìu chị ấy đến cầu thang thoát hiểm”, cô y tá chỉ tay về phía cầu thang thoát hiểm.
“Đi đến thang thoát hiểm?”, Hứa Nhã Dung ngạc nhiên.
“Vâng, hình như đi cũng khá vội”.
“Mau đi tìm, tìm tầng trên tầng dưới!”, Hứa Nhã Dung quay đầu nói với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh khóc lóc đi tìm.
Hứa Nhã Dung đang định đi tìm người, vừa dời bước thì bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn vào phòng bệnh số 6.
Phòng bệnh số 6 là phòng bà ta cố ý sắp xếp cho Bạch Ánh An, định chờ đứa bé ra đời thì sẽ bế thẳng đến phòng của cô ta, rồi chuyển Bạch Tinh Nhiên xuống phòng bệnh thường ở tâng dưới.
Bạch Tỉnh Nhiên đứng ở cửa phòng Bạch Ánh An khóc thương tâm? Điều đầu tiên bà ta nghĩ đến là Bạch Ánh An lại nói gì đó kích động cô rồi.
Bà ta bước tới, đẩy mở cửa phòng bệnh số sáu, vừa nhìn đã thấy Bạch Ánh An và Hà Linh đang cười cười nói nói tán dóc.
Thấy Hứa Nhã Dung bước vào, Hà Linh lập tức đứng dậy khỏi giường chào hỏi: “Dì ba”.
Bạch Ánh An nhìn vẻ mặt xám như tro của Hứa Nhã Dung, quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”.
“Con đi Bạch Tỉnh Nhiên đó chạy rồi”, Hứa Nhã Dung nhìn cô ta nói.
“Cái gì?”, Bạch Ánh An bông ngồi phảt dậy.
Ban nãy cô ta quả thật nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lóc, có điều cô ta bây giờ không tiện lộ mặt, cho nên không ra xem tình hình, cũng căn bản không biết việc Bạch Tinh Nhiên mất tích.
“Mẹ, tìm thấy chưa? Con đã bảo con ranh này không tin được mà!”, Bạch Ánh An không đợi Hứa Nhã Dung mở miệng đã nhớn nhác bù lu bù loa: “Giờ thì hay rồi, mẹ con mình lại bị nó chơi cho một vố rồi, con ranh con, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa…”.
“Đủ rồi, con câm miệng lại cho mẹ!”, Hứa Nhã Dung tức giận quát.
Bạch Ánh An vội vàng ngậm miệng, nhìn bà ta một cách khó hiểu, trong lòng nghĩ việc Bạch Tinh Nhiên bỏ trốn thì liên quan gì đến cô ta, sao lại cáu với cô ta. Có điều nhìn thấy Hứa Nhã Dung nổi nóng như thế, dù trong lòng cô ta có bất mãn thế nào cũng không dám nói ra “Mẹ hỏi con, ban nãy có phải con nói gì với Bạch Tỉnh Nhiên không?”, Hứa Nhã Dung nhìn cô ta hỏi “Không, mẹ bảo con không được rời khỏi phòng bệnh này nửa bước, con có dám đi đâu đâu”, Bạch Ánh An vì để mẹ cô ta tin, kéo Hà Linh bên cạnh lại: “Không tin mẹ hỏi Hà Linh đi, nó ở đây với con suốt ma.
“Phải đấy, dì ba, cháu với chị họ không hề ra khỏi phòng”.
“Thế hai đứa có nói cái gì có thể kích động nó không?”, Hứa Nhã Dung tiếp tục truy hỏi: “Ban nãy có cô y tá nói Bạch Tinh Nhiên tựa vào cửa phòng hai đứa khóc thương tâm lắm, sau đó mới khóc lóc bỏ đĩ”.
Bạch Ánh An và Bạch Tinh Nhiên nhìn nhau, trong lòng đột nhiên thoáng lo lắng.
Hứa Nhã Dung nhìn ra sự lo lắng của Bạch Ánh An, giọng cao lên mấy phần: “Rốt cuộc có hay không? Một tiếng trước!”.
“Bọn con..”, Bạch Ánh An hít ngược vào một cái, thận trọng nói: “Một tiếng trước con và Linh đúng là có nói về nó, nhưng mà… chắc nó không nghe thấy đâu, con không biết ngoài cửa có người”.
Trong lòng Hứa Nhã Dung dấy lên một dự cảm không lành, nín thở hỏi: “Rốt cuộc hai đứa nói cái gì?.
“Con… con nói mấy câu kiểu sau này sẽ không đối xử tốt với đứa bé… con đâu có biết nó ở ngoài cửa… Mẹ, lần này con không cố ý, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi…
Bạch Ánh An biết mẹ cô ta chắc chắn sẽ tức đến mức lột da cô, cho nên nói rất ấp úng, rất cẩn thận Hứa Nhã Dung quả nhiên vừa nghe cô ta nói xong thì đã tức đến suýt ói máu, nếu như Bạch Ánh An không phải là con gái ruột của bà ta, bà ta sớm đã tức giận tát cho cô ta một cái rồi.
Nhưng cô ta lại là con gái ruột của bà ta, hơn nữa bây giờ tát cô ta cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể nhãn nhịn.
“Mẹ, làm sao đây?”, Bạch Ánh An cũng bát đầu sốt ruột: “Nếu Tinh Nhiên nghe thấy những gì con nói, liệu nó còn giao đứa bé cho con nữa không?
Nó sẽ không….
“Con còn mặt mũi hỏi mẹ à!”, Hứa Nhã Dung cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cho cô ta một cái tát, tức đến đỏ cả mặt: “Mẹ từ sáng đến tối đều tính kế cho con, vất vả vì con, kết quả bản thân con lại chẳng làm được trò trống gì! Mẹ thấy con đừng mơ làm Nam Cung thiếu phu nhân nữa, tìm lấy một thằng chịu nổi con mà gả đi cho xong!
“Mẹ… con xin lỗi, con thực sự không ngờ nó lại chạy đến đây nghe lén con và Linh nói chuyện, con sai rồi, mẹ mau giúp con tìm nó về đây được không?”.
“Nếu như không tìm được, thì lần này con từ bỏ đi, nhân tiện mẹ cũng bỏ luôn!”, Hứa Nhã Dung tức giận nói xong, hất bàn tay đang kéo bà ta của cô ta ra, quay người bỏ đi.
Hứa Nhã Dung vừa kéo cửa phòng bệnh đi ra, một cô y tá lập tức chạy tới gấp gáp nói: “Bạch phu nhân, sao người nhà bà thoát cái đã không thấy ai vậy? Con gái bà đã sinh ở phòng sản tầng sáu rồi!”.
“Há…!”, Hứa Nhã Dung mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô ta, biểu cảm không dám tin: “Cô nói cái gì?
Con gái tôi sinh rồi?”.
“Đúng vậy, sinh con trai, tôi tìm người nhà bà đến phát điên”, cô y tá mặt ngán ngẩm nói.
“Thật… sinh rồi..”, Hứa Nhã Dung vẫn không dám tin.
Bạch Ánh An và Hà Linh trong phòng bệnh nghe thấy cô y tá nói thế cũng giật mình, Bạch Ánh An lấy tay đẩy cánh tay Hà Linh, ra điều bảo cô ta ra ngoài xem thế nào.
Hà Linh đẩy Hứa Nhã Dung đang ngây người một cái, cười híp mắt nói: “Dì ba, dì còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi xem đi”.
“Ừ, phải rồi, ở đâu, mau đưa tôi đi”, Hứa Nhã Dung nói với cô y tá.
Đi theo cô y tá đến cửa phòng sản tầng sáu, cửa phòng vừa hay có người đẩy ra, một cô hộ lý bế một đứa bé sơ sinh đi ra, nhìn quanh một lượt những người nhà đang ngồi đợi bên ngoài hỏi: “Xin hỏi ai là người nhà Bạch Ánh An?”.
“Tôi, tôi là mẹ nó”, Hứa Nhã Dung hưng phấn chạy tới.
Cô y tá đưa đứa bé trong lòng đến trước mặt bà ta nói: “Là bé trai, hai cân bảy, mẹ tròn con vuông, chúng cháu đưa đứa bé đi tắm rửa vệ sinh trước, hai tiếng nữa sẽ bế về phòng bệnh cho nhà bác”.
“Được, được…, Hứa Nhã Dung ngắm nghía đứa bé trong lòng cô hộ lý, không nhịn được mà hỏi: “Đứa bé có khỏe không?”.
“Việc này tạm thời chúng cháu không dám khẳng định, cần phải tiến hành một bước kiểm tra theo dõi”, cô hộ lý nói.
Hứa Nhã Dung gật đầu, cô y tá liền ôm đứa bé rời đi.
Sau khi đứa bé được bế đi, Hứa Nhã Dung thở phào một hơi dài, cũng coi như là đã ổn định được tỉnh thân.
Bà ta đứng ở cửa phòng chờ một lúc, Bạch Tỉnh Nhiên mới được nhân viên hộ lý đẩy ra ngoài.
Bạch Tỉnh Nhiên nằm trên chiếc giường bệnh di động tóc tai xõa xượi, ướt dính trên trán, mặt đấm lệ.
Hứa Nhã Dung bước lên trước, cúi người kéo tay cô cười nói: “Em bé ra đời rồi, là con trai, con đã nhìn thấy chưa?”
“Con trai…”, Bạch Tỉnh Nhiên líu ríu nói, nước mắt chảy từ khóe mắt ra, nhìn bà ta: “Có thể cho tôi nhìn nó một cái không? Tôi muốn nhìn nó có được không?”.
Con của cô, bản thân cô còn chưa kịp nhìn nó một cái đã muốn bế đi rồi sao?