Thấy Lý Xuyên đuổi sau mình, Thẩm Hoặc không khỏi giật khóe miệng. Cái thứ này không lẽ còn mang mối thù, vừa mới phục hồi được xác thân đã nóng lòng tới tìm mình, thật vinh hạnh hay không may. Thấy tóc ngày càng áp sát, Thẩm Hoặc móc túi ra xem, kết quả túi rỗng không. Cậu không mang nhiều phù bùa, vừa rồi đã dùng hết. Thẩm Hoặc quay đầu nhìn, chỗ cậu đang đứng là quảng trường lớn của làng Nguyệt. Lúc này là tối, quảng trường gần như không người, chỉ có một số cá...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.