Giọng cười nam tính vang lên, Thẩm Hoặc nghe rõ ràng. "A Cửu, anh cười rồi phải không?" Âm Cửu Huyền ngưng cười, tập trung lau tóc cho cậu. Thẩm Hoặc nói: "Em đã nói rồi, anh cười làm tâm trạng em tốt lên ngay, cảm giác như anh là cục sạc di động của em vậy, sạc một cái là ổn rồi!" Âm Cửu Huyền lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ bất lực. "À này, A Cửu à, em quên hỏi, con rồng nhỏ trong Thiên Sư Thụ Ấn, là rồng thật à? Sao nó nhỏ thế?" "Thiên Sư...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.