“Cảm ơn bác tài, oẹ!” Bác tài thu tiền thấy cậu nhóc tay xách mang này nôn oẹ quá nhiều, liền nói: “Cậu nhóc, đợi lát nữa đi mua ít quýt mà ăn, đây là cách trị say xe ở quê tôi đó.” Dặn dò xong sau, bác tài xế mới lái xe rời đi. Địch Hồng Vận nôn xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Sư huynh, chính là nơi này!” Mạnh Cảnh Đồng nhìn tiểu khu, quay đầu hỏi Địch Hồng Vận: “Vị trí ở ngay chỗ này?” Địch Hồng Vận gật gật đầu. Mạnh Cảnh Đồng hận sắt không thành thép cốc đầu cậu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.