Ổ Đồng lắc đầu, lòng dạ Thích Mộng Mạn còn cao hơn cả Mã Hi, ánh mắt nhìn người khác đều là khinh khỉnh, lỗ mũi hướng lên trời, ngoài màn ảnh cũng không mấy thân thiện với các cô. Nhưng cô ta lại khá thân với Tả Trường cùng là blogger nổi tiếng.
Còn về phần cô ta dính chưởng lúc nào, Ổ Đồng cũng không thể biết được. Hơn nữa người duy nhất quen thân với cô ta là Tả Trường cũng đã hôn mê bất tỉnh, muốn hỏi cũng không hỏi được.
Đoàn người bọn họ đoàn đã có hai người nằm trên giường, đều là cùng bị hôn mê bất tỉnh.
Ổ Đồng càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô cảm thấy tất cả những chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà là mưu tính đã lâu!
Hung thủ giống như một tên biến thái, thích đùa bỡn cảm xúc của người khác, từng bước từng bước huỷ diệt tâm trí bọn họ, cuối cùng ngồi mát ăn bát vàng.
Ổ Đồng vò vò đầu, cảm thấy hơi phiền muộn, thật giống như có một ngọn núi vô hình cực lớn, đè trên người cô, đi một bước cùng khó. Tình cảnh hiện tại của cô giống ba ba trong rọ, chỉ có thể bất lực nằm im chờ người tới bắt.
“Thẩm Hoặc, cậu có cách nào hay không? Cứ ở mãi trong cái khách sạn nay, tôi cảm thấy cho dù là người bình thường cũng sẽ phát điên. Không biết lúc nào sẽ có chuyện quái quỷ gì đó xảy ra, chỉ có thể bị động đợi chờ cái chết!”
Ùng ục!
Thẩm Hoặc sờ sờ bụng mình, thấy Ổ Đồng trố mắt nhìn, cậu có hơi xấu hổ.
“Xin lỗi, không nhịn được.”
Ổ Đồng bụm mặt. Vừa nãy cô suýt chút nữa đã giơ tay lên xoa mặt Thẩm Hoặc, đáng yêu quá đi à!
Cuối cùng, Ổ Đồng đưa chocolate của mình cho Thẩm Hoặc.
Bị Thẩm Hoặc cắt ngang tâm trí, áp lực trong lòng cô giảm bớt không ít, cô nhìn Thẩm Hoặc đang ngoan ngoãn gặm chocolate, ánh mắt trở nên ấm áp.
Thấy cảm xúc lo lắng của Ổ Đồng đã lắng xuống, cậu mới nói những chuyện mình đã trải qua cho Ổ Đồng nghe.
Thẩm Hoặc cảm thấy tuy Ổ Đồng có vẻ tùy tiện nhưng làm người lại không tồi. Đặc biệt là khi cậu nói cho cô biết tất cả, Ổ Đồng còn gật gù tỏ vẻ đã biết, còn nói lúc trước cô bị trẹo chân, Thẩm Hoặc còn mượn nẹp tranh của nữ quỷ để nẹp chân cho cô.
Hẳn là có thể tin tưởng.
Sau khi Ổ Đồng nghe đại khái nội dung, lòng cô đầy căm phẫn, cảm thấy bất công cho nữ quỷ.
“Nhóm người này thật quá đáng, rõ ràng người ta tốt bụng tới giúp con của họ thoát ly thôn núi, bọn họ ngược lại tầm nhìn hạn hẹp, mắng chửi một cô gái như vậy. Con gái chúng tôi có kém như vậy sao? Vì sao lúc nào cũng bị so sánh kém hơn cánh đàn ông một bậc chứ?”
Ổ Đồng đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều cô gái.
Thế giới này luôn là xếp phái nữ vào thế yếu, rất không công bằng.
Điểm xuất phát của Dương Y Y là việc tốt, cô ấy có một mộng tưởng vĩ đại, muốn mang bọn trẻ trong núi sâu đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nhưng hiện thực lại cho cô ấy một cái tát đau điếng.
Cô ấy hãm sâu trong vũng bùn, không ai nguyện ý kéo cô ấy một cái, ngay cả những học sinh cô ấy muốn giúp đỡ, cũng bị cha mẹ ảnh hưởng, lựa chọn coi thường một mạng người.
Dương Y Y đáng thương lại ngây thơ như vậy, vì sao cô ấy lại dám đi tới vùng núi xa xôi ấy làm giáo viên?
Cô ấy vốn nên có một cuộc sống tốt đẹp giống bao cô gái bình thường khác, có công việc mình thích, có một gia đình hạnh phúc.
Cho đến tận trước lúc chết đi, cô ấy vẫn đem hết tài sản tích cóp của mình ra đất với suy nghĩ tạo phúc cho đám trẻ trong núi.
Ổ Đồng lau nước mắt hoen mi, khụt khịt nói:
“Dương Y Y là một cô gái tốt.”
Thẩm Hoặc vô cùng đồng ý với câu này của cô.
Chỉ có con gái mới có tấm lòng mềm mại, mới có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị giống Ổ Đồng bây giờ.
Người xem phát sóng trực tiếp im lặng một hồi, sau đó cũng đánh chữ bình luận.
[Đúng vậy, giáo viên đều là những người làm vườn vĩ đại, vì tô điểm cho vẻ đẹp của đất nước, cam nguyện thiêu đốt bản thân mình thắp sáng cho người khác…]
[Ngoài một vài hình ảnh kinh dị khủng bố bất ngờ, tôi thấy được tình cảm trong cái show thực tế này, ngộ ra mục tiêu của đời mình, tôi cũng phải đi làm cô giáo! Đi dạy học cho đám trẻ vùng sâu vùng xa!]
[Lầu trên, dạy học là chuyện tốt, nhưng là bạn phải suy xét cho an toàn của bản thân. Đừng như Dương Y Y…]
[Tôi là nam, tôi đi dạy học ở những nơi đó chắc không có vấn đề gì đâu.]
[Haizzz, Dương Y Y thật vĩ đại. Thôn Hoè Thụ bị chôn vùi trong trận sạt lở năm đó, nói không chừng chính là do ông trời không nhìn được, bắt bọn họ phải chịu báo ứng!]
Phần lớn người xem cũng giống Ổ Đồng, cảm thấy không cam lòng thay Dương Y Y, thậm chí còn hận không thể đào những con người độc ác trong thôn đó ra để quật xác.
“Dương Y Y nói, thi thể của cô ấy bị chôn dưới tượng đá, chờ tìm được cơ hội, chúng ta đi đập bức tượng đó ra.”
Nói tới đây, Ổ Đồng có vẻ do dự:
“Nhưng mà trên tượng đá có quái vật, sức lực lớn, tốc độ lại nhanh, chúng ta phải làm thế nào dẫn dụ nó rời đi, còn có làm cách nào để đập cái tượng đó thành đá vụn mới được chứ?”
Thẩm Hoặc nói: “Sẽ có cách thôi.”
Trong đầu cậu hiện lên một tia linh quang, nhưng hiện tại chưa phải lúc nói ra, cần xem thử hiệu quả trước rồi mới nói.
“Chúng ta có nên nói chuyện này cho tổ đạo diễn không?”
“Tạm thời không cần, nhiều người chưa chắc đã tốt, hơn nữa chị ấy chỉ có thể dùng cách ám chỉ mơ hồ để nói cho chúng ta biết, chắc chắn cũng không muốn bại lộ bản thân.”
Ổ Đồng gật gật đầu.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao hướng dẫn viên du lịch lại thờ cúng đôi giày thêu của nữ quỷ?”
Lúc trước cô đã cảm thấy lạ, gian phòng kia vuông vức giống một cái quan tài, vừa thấy đã biết là không bình thường.
Làm gì có người bình thường nào sẽ cố ý xây một căn phòng giống quan tài để thờ cúng người đã khuất chứ, nhìn thế nào cũng thấy biến thái kiểu gì ấy.
“Có lẽ là bởi vì trong lòng có thẹn đi.”