“Tấm bài vị ta đeo cho em, em có cất kỹ không?” Thẩm Hoặc cầm tấm bài vị nhỏ treo trên ngực mình lên hôn mạnh một cái, nháy mắt với Âm Cửu Huyền. “Yên tâm đi, em luôn mang anh bên mình mà.” Khi Thẩm Hoặc hôn bài vị, mặt già của Âm Cửu Huyền đỏ bừng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Giọng hắn khàn khàn: “Hãy cất kỹ nó, khi gặp nguy hiểm, ta sẽ đến cứu em.” Thẩm Hoặc nháy mắt, “A Cửu, anh thật tốt, phải mãi mãi tốt với em như thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.