Thẩm Hoặc bây giờ không có thời gian mắng Bạch Bằng Huyên, cậu đi vài bước lại dừng lại niệm chú. Mỗi lần cậu niệm chú, từ bóng tối lại có thứ gì xuất hiện, bị cậu đánh cho một trận, phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi chạy trốn nanh vuốt của cậu. Bạch Bằng Huyên nghe tiếng rắc rắc, xương gãy. Không hề hay biết mình đã vô thức lẳng lặng lùi ra xa Thẩm Hoặc một mét. Không biết đi bao lâu trong bóng tối, cuối cùng họ tới trước một cánh cửa. Cửa dán đầy phù và treo một đoạn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.