Hộc hộc!
Chu Mộng - cũng chính là quái vật - thở hổn hển, cặp mắt tràn đầy tơ máu kia nhìn chằm chằm Thẩm Hoặc, dường như đang cầu cứu.
Bỗng nhiên, Thẩm Hoặc thấy hoa mắt. Cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.
“Chu Mộng! Vì sao cô lại làm như thế!?”
Tiếng nói chậm rãi tới gần, nhìn thấy dáng người vừa cao lớn vừa vạm vỡ của Đồng Tam, Thẩm Hoặc hơi hơi nhăn mày. Lúc này, cậu mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
“Bản thân” dường như là đang chạy trốn, mà người phía sau đuổi theo không dứt!
“Đứng lại! Chu Mộng, cô trốn không thoát đâu!”
Chu Mộng!
Thẩm Hoặc ngộ ra, thì ra cậu lại bị Chu Mộng kéo vào thế giới của cô ấy rồi.
Nhưng mà vì sao Chu Mộng phải chạy trốn?
Tầm nhìn của cậu hiện giờ chính là tầm nhìn của Chu Mộng, có thể thấy được có rất nhiều người truy đuổi phía sau Chu Mộng, người dẫn đầu chính là Đồng Tam.
Lúc này, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, khoé miệng Đồng Tam giương lên nụ cười đắc thắng.
Chu Mộng vất vả lắm mới chạy đến được đường quốc lộ, lấy phương thức tự sát chặn đầu một chiếc xe để cầu cứu.
“Đây là đường cao tốc, cô không muốn sống nữa à?!”
Tài xế bị hành vi tự sát của Chu Mộng doạ toát mồ hôi hột.
Chu Mộng bị đầu xe đụng phải, trên người chỗ nào cũng là vết trầy da. Dường như cô ấy không cảm nhận được đau đớn, gian nan bò dậy túm lấy ống quần tài xế, cũng không biết đụng trúng chỗ nào, khóe miệng còn rỉ máu.
“Cầu xin anh, giúp tôi báo cảnh sát!”
Tài xế là một người thành thật, thấy tình trạng thê thảm của Chu Mộng, anh ta có chút hoảng loạn.
“ Cô gái cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện!”
Chu Mộng ra sức lắc đầu:
“Bạn của tôi đang bắt cóc, cầu xin anh báo cảnh sát giúp tôi!”
“Được được, cô đừng có vội, giờ tôi giúp cô gọi điện thoại liền.”
Tài xế vội vàng gọi điện thoại đến cục cảnh sát, truyền đạt lời của Chu Mộng.
“Cô gái, cô biết vị trí của đám người bắt cóc bạn cô không?”
“Thôn Hoè Thụ!”
Lúc cô nói xong câu đó, đột nhiên có vài người từ dưới chạy lên đường quốc lộ.
“Con gái của mẹ, sao con lại lên đến tận đây!”
Một bà già ôm lấy Chu Mộng khóc lóc thảm thiết, tài xế vô cùng ngạc nhiên. Mà một người đàn ông cao to, trưng ra khuôn mặt u sầu xin lỗi tài xế.
“Anh trai này, thật là xin lỗi, em gái tôi từ nhỏ đã bị bệnh điên, gặp ai cũng nói năng linh tinh, anh đừng tin lời nó nói. Vừa rồi người một nhà chúng tôi xuống ruộng cấy lúa, không ngờ nó lại chạy đi đâu mất, làm hại chúng tôi tìm nửa ngày. Làm phiền anh rồi.”
Tài xế đánh giá bọn họ một lượt, nhìn Chu Mộng bị bịt miệng nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, vẫn là lắm miệng hỏi vài câu.
Thấy người cao to cùng người phụ nữ trung niên đều trả lời được, tài xế chỉ là nói bọn họ hai câu, rồi lại nói xin lỗi với cảnh sát.
Anh ta nghĩ dù sao cũng là bản thân mình lái xe đụng trúng người ta, muốn lấy tiền bồi thường, kết quả gia đình người ta cũng không cần, anh ta liền lái xe rời đi.
Chu Mộng tránh thoát khỏi người phụ nữ trung niên, thân thể mất tự nhiên bò theo hướng xe rời đi.
“Đừng mà!"
Tiếng gọi của cô cũng không làm xe dừng lại. Chu Mộng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn xe cách mình càng ngày càng xa.
Đột nhiên, Thẩm Hoặc chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Là Đồng Tam, gã túm tóc Chu Mộng, cười lạnh nói: “Cô cho rằng chạy đi sẽ dễ dàng như thế sao?”
“Súc sinh, các người đều sẽ không có kết cục tốt!”
Đột nhiên, trước mắt Chu Mộng tối sầm, mà trước mặt Thẩm Hoặc cũng là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì nữa cả. Là Đồng Tam đánh ngất Chu Mộng.
Không biết Thẩm Hoặc đã ngây người trong bóng đêm bao lâu, lúc này, bên tai truyền đến xoàn xoạt xoạt xoạt. Không phải là tiếng người nghiến răng, mà càng giống tiếng mài dao hơn. Chóp mũi còn ngửi được mùi tanh tưởi không cách nào xoá nhoà.
Chờ Chu Mộng tỉnh lại, Thẩm Hoặc cũng thấy rõ cảnh tượng xung quanh theo tầm mắt của cô.
Trước mắt là một căn phòng nhỏ hẹp, mà trong phòng thật giống như đã rất nhiều ngày không được dọn dẹp, có mùi thịt ôi thiu, còn có tiếng ruồi muỗi ong ong vờn quanh tai. Sau khi cô tỉnh lại, phát hiện tay chân của mình đều bị trói chặt, bàn chân cũng không tiếp xúc với mặt đất, dường như là bị treo lơ lửng giữa không trung.
“ Thả tôi xuống! Đồng Tam anh mau ra đây! Không phải thích Y Y sao, vì sao không đi cứu cô ấy, anh chính là một kẻ bất lực, một tên nhát gan! Anh mau ra đây!”
Chu Mộng lớn tiếng trào phúng, Đồng Tam vẫn không ló mặt ra, tiếng mài dao bên tai vẫn chưa dừng lại, từng chút từng chút mài vào lòng Chu Mộng.
Chờ Chu Mộng kêu đến mệt, tiếng mài dao đột nhiên im bặt. Cô nghe được tiếng con dao chém vào vách đá, phát ra tiếng rít chói tai. Tiếng bước chân dừng trước mặt, cánh cửa được mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào mắt Chu Mộng.
Chu Mộng híp mắt, nhìn về phía người đang đứng ngược sáng. Khuôn mặt người nọ do ngược sáng nên rất mơ hồ, nhưng Chu Mộng nhận ra con dao mổ heo kia, là Đồng Tam!
Tất cả heo trong thôn đều do gã phụ trách giết mổ, cho nên gã thường xuyên đeo một con dao mổ heo trên người, cũng tạo thành mùi tanh tưởi của máu heo như có như không trên người gã. Mùi hương kia khiến Chu Mộng sinh phản ứng ghê tởm.
Đồng Tam đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm thẳng vào Chu Mộng, nhìn đến mức lông tơ cả người cô dựng đứng.
Đồng Tam huơ con dao trong tay cắt đứt dây thừng treo Chu Mộng. Chu Mộng chật vật quỳ rạp trên mặt đất, ho khan vài tiếng, như hận không thể ho ra cả nội tạng. Mà lúc này, Đồng Tam túm chặt tóc Chu Mộng kéo cô đến ấn trên thớt chặt thịt heo. Thẩm Hoặc bám vào người Chu Mộng, chỉ cảm thấy da đầu đau đớn vô cùng.
Chuyện không tốt duy nhất khi thông linh chính là đau đớn tăng gấp hai lần hiện thực.
Từ góc nhìn của Thẩm Hoặc, ánh mắt Đồng Tam không chỉ có đỏ bừng, trong ánh mắt còn có một tia điên cuồng.
Con dao mổ heo lạnh băng lướt qua lướt lại trên người Chu Mộng, chọc đến mức cô rùng mình từng đợt.
“Anh muốn làm cái gì?”
………
Editor có lời muốn nói:
Xét về lý trí, nếu Chu Mộng theo tài xế lên xe trước, sau đó vừa đi vừa gọi cảnh sát thì sẽ có khả năng ngăn chặn hành động hiến tế của thôn dân. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm, có lẽ cô ấy sợ mình vừa rời khỏi, thôn dân sẽ giết luôn Y Y để diệt khẩu.
Nói chung Chu Mộng là một cô gái tốt, sau này mọi người sẽ hiểu. Nếu có thể, tôi muốn chèo thuyền Mộng Mộng và Y Y 🤭