Phàn Hi nhích mông sang một bên, chừa ra chỗ trống.
Chỗ trống đó, đứa bé năm tuổi ngồi chưa chắc đã vừa, nói gì đến một người trưởng thành lại cao to.
Niels hơi chau mày, nhìn cô vừa bực vừa buồn cười.
Cuối cùng vẫn là Mark thương lão đại, thấy bản thân ăn cũng tương đối rồi, liền đứng dậy nhường chỗ cho Niels.
Vì không muốn ngồi cạnh cô, Niels nhất thời không phản ứng.
Thấy anh do dự, Phàn Hi cười cười, “Trốn tránh tức có tật giật mình.”
Niels khẽ chột dạ, cuối cùng vẫn ngồi xuống cạnh cô.
Chén đĩa không đủ, đều là hai người chung một cái, vì vậy Phàn Hi đẩy đĩa của mình đến trước mặt anh. Chiếc đĩa sạch bong, chẳng còn chút đồ ăn nào, Niels không nhìn, đưa tay lấy đĩa của Mark.
Tất cả đều nằm trong dự đoán, Phàn Hi nhún vai, kéo đĩa lại phía mình.
Sức ăn của Niels không lớn cũng không nhỏ, Phàn Hi tính toán, lượng đồ anh ăn vừa đủ năng lượng cho một ngày.
Bởi không gian chật chội, hai người ngồi rất sát nhau, chân của cô chạm vào chân anh, có thể cảm nhận được nhiệt lượng bên trong ống quần. Phàn Hi có thể khẳng định, trong lớp quần kia là đôi chân dài rắn chắc, gợi cảm không thua kém bất cứ người mẫu nam nào.
Chủ nhà cầm ấm trà, hỏi, “Còn ai muốn uống trà không?”
Phàn Hi đáp, “Tôi muốn.”
Chủ nhà đứng cách cô quá xa, không với tới chỗ cô, chỉ có thể nhờ mọi người truyền tay nhau ấm trà.
Ấm trà đã tới trước mặt, Phàn Hi lại không đưa tay nhận, đối phương có chút mất kiên nhẫn. Không còn cách nào, Niels đành đưa tay nhận hộ Phàn Hi.
Cô chọn đúng thời cơ, đưa chén tới trước mặt anh, nói, “Rót cho tôi đầy chén nhé, cảm ơn.”
Niels nhìn cô, lẳng lặng làm theo. Nhưng mục đích của Phàn Hi không chỉ có vậy, tay cô đột nhiên run lên, chén trà rơi xuống.
Nước trà đổ vào quần của Niels, trà còn nóng, vải vóc lại hút nước rất nhanh khiến Niels không khỏi nhíu mày.
“Thật xin lỗi, tôi bị tuột tay.”
Cô rút khăn ra, lau lau đùi anh, thừa cơ sờ soạng chân anh vài cái.
Dưới lớp quần quả nhiên là cơ bắp rắn chắc, giống hệt phỏng đoán của cô.
Niels túm lấy tay cô, đáy mắt xuất hiện tia tức giận, ngấm ngầm cảnh cáo cô. Phàn Hi mỉm cười, chẳng hề thấy sợ hãi chút nào.
Ở nơi này không có gì giải trí, đừng nói tới internet, ngay cả điện cũng không có. Chris chơi hết pin điện thoại, không tìm được chỗ sạc, đau khổ hỏi Niels, “Nhà khoa học, anh thử tính giúp chúng tôi, xem trận bão cát này bao giờ sẽ tan.”
“Phải xem sức gió.”
Chris không chịu từ bỏ, “Vậy với sức gió hiện tại thì sao?”
“Chậm nhất là ngày kia.”
Mọi người không ai dám nghi ngờ lời Niels như lúc trước nữa.
Ăn xong điểm tâm, mọi người nói chuyện phiếm giết thời gian, đột nhiên một người phụ nữ người Afghanistan chạy từ ngoài vào. Sự xuất hiện của bà ta quá đột ngột, cắt đứt cuộc nói chuyện hào hứng, khiến không khí trong phòng lập tức trùng xuống.
Khuôn mặt người phụ nữ tiều tụy, lo lắng. Bà ta nói rất nhanh, tựa như súng liên thanh một giây bắn 300 phát không ngừng, khiến mọi người toát mồ hôi hột.
Những người ở đó, chỉ có Niels hiểu bà ta nói gì.
Phàn Hi huých tay anh, hỏi, “Bà ta nói gì vậy?”
Niels không thèm để ý đến cô, tiếp tục ăn điểm tâm, tựa như việc vừa rồi chẳng liên quan gì anh.
Phàn Hi nhìn thái độ của Niels, thầm nghĩ, rõ ràng là nghe hiểu, lại còn tỏ thái độ như vậy.
Sau khi người phụ nữ nói xong, bà chủ nhà đi tới trước mặt Niels, thấp giọng nói vài câu.
Vẻ mặt Niels không đổi, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Chris hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Niels nói, “Con gái người phụ nữ này bị bệnh, bà ấy tới cầu cứu chúng ta.”
“Bệnh gì?” Chris hiếu kỳ.
“Không biết.”
Chris, “Hay là chúng ta đi xem thử?”
“Anh là bác sĩ à?”
Chris lắc đầu.
Niels nhìn mọi người, hỏi, “Có ai ở đây là bác sĩ không?”
Không có ai lên tiếng.
Anh buông dĩa, giọng tỉnh táo, “Đây là mạng người, không chắc chắn 100%, tốt nhất không nên làm bừa.”
Chris vô cùng buồn bã, nhất thời không lên tiếng.
Không thể không thừa nhận, Niels rất lý trí, lý trí đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực.
Sau khi nghe quyết định của anh, người phụ nữ vô cùng thất vọng mà rời đi, cứ một bước lại quay đầu lại, mỗi lần quay lại, ánh mắt đều mang một tia hy vọng.
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt, David nói, “Có phải chúng ta hơi ác không?”
“Có lẽ không phải bệnh gì nặng, nhưng bọn họ không hiểu biết, thực sự rất đáng thương...”
“Haiz, chúng ta thấy chết mà không cứu, làm vậy thật không được.”
Mọi người liên tục bàn tán, nhưng chẳng ai dám đứng ra chịu trách nhiệm, Niels nói không sai, mạng người không thể đùa, bọn họ không dám mạo hiểm.
Người phụ nữ đi tới cửa, đột nhiên bà dừng chân, quay đầu chạy về phía bọn họ. Bà quỳ xuống trước mặt Niels, khiến tất cả giật mình, Chris nóng nảy, “Bà làm cái gì vậy?”
Người phụ nữ không nói gì, chỉ dập đầu liên tục, khiến mọi người không cầm lòng được.
Mark và David vội đi tới, đỡ bà ta dậy. Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Niels, miệng không ngừng cầu khẩn.
Phàn Hi ngồi ngay bên cạnh Niels, cô thấy vô cùng rõ, đây chính là đôi mắt của người mẹ, bên trong là tình yêu thương con gái của mình, toàn bộ hy vọng của bà, đều đặt lên một người xa lạ.
Đáng tiếc, một câu bất lực đã vô tình chặt đứt tất cả, sự thật tàn khốc khiến bà ta vô cùng tuyệt vọng.
Niels lắc đầu, đáy mắt cũng xuất hiện tia bất đắc dĩ.
Phàn Hi rất bình tĩnh mà nói, “Nhát gan!”
Niels cho rằng cô muốn cãi nhau với mình, liền lờ cô đi.
Phàn Hi chống tay đứng dậy, nói với người phụ nữ, “Dẫn tôi đi xem thử.”
Niels quay đầu, nhíu chặt mày, “Cô không phải bác sĩ, không cứu được người đâu.”
Cô cười cười, nhưng ánh mắt chẳng vui vẻ gì, “Cũng chưa chắc.”
Người phụ nữ Afghanistan tuy không hiểu ngôn ngữ của hai người, nhưng đoán được ý định của Phàn Hi, bèn nắm chặt tay cô, dùng tiếng Pashto nói, “Cảm ơn, cảm ơn” không ngừng.
“Không cần cảm ơn tôi.” Phàn Hi rút tay khỏi lòng bàn tay thô ráp, “Điều làm tôi cảm động, không phải là bà, mà là tình mẫu tử.”
Thực ra không phải người phụ nữ nào cũng có tình mẫu tử, chẳng hạn như mẹ cô.
Thật lòng mà nói, những người đàn ông ở đây đều rất khâm phục Phàn Hi, là phụ nữ nhưng gan dạ dũng cảm, không thua gì đàn ông. Ít nhất, cô dám làm việc mà bọn họ không dám, khiến họ thấy xấu hổ.
Thấy cô định đi, Niels túm lấy vai cô, giọng bình tĩnh, “Đừng nhúng tay vào. Nếu con gái của bà ta chết, bọn họ sẽ cho rằng cô hại chết, nếu vậy ngày mai đừng hi vọng rời khỏi ngôi làng này.”
“Buông ra.” Phàn Hi liếc qua tay anh.
Anh lập tức buông tay.
Cô lùi một bước, khoanh tay trước ngực, nhìn anh khiêu khích, “Nếu anh đứng trên lập trường là người của tôi, tôi nghe anh. Còn nếu lập trường là thiếu tá quân đội, vậy tránh xa tôi một chút.”
Những lời này nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng sức nặng nghìn cân.
Đám người nhìn chằm chằm cô và anh, đợi anh trả lời, sắc mặt Niels trầm xuống, tức giận nhìn cô, rõ ràng là cô cố ý!
Phàn Hi nói với người phụ nữ Afghanistan, “Nhà của bà ở đâu? Đưa tôi tới đó.”
Niels định nói gì đó, lại bị Chương Tuyệt ngăn, “Cho cô ấy làm thử, tôi cảm thấy cô ấy sẽ làm được.”
Chris mang theo một tia hi vọng, “Cô ấy là bác sĩ à?”“Chương Tuyệt”sửa lại, “Cô ấy từng đóng vai bác sĩ.”
“...”
Người phụ nữ Afghanistan chẳng quan tâm cô là bác sĩ, hay từng đóng vai bác sĩ, chỉ thấy cô chịu đi cùng, trong mắt liền lóe lên tia hi vọng, vội đi trước dẫn đường.
Phàn Hi ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như nữ vương. Một đám đàn ông không có dũng khí đi phía sau, giống như tùy tùng của cô.
Chồng của người phụ nữ kia đứng chờ ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, khi thấy vợ mình đưa nhiều người tới, trong lòng như trút được gánh nặng.
Nhà của người này còn không bằng nhà của Hamid, phòng chỉ có ba mặt vách tường, mặt còn lại chỉ có một tấm rèm vải che chắn.
Con gái của họ nằm trên giường, gầy như que củi, vô cùng yếu ớt, giống như sắp chết.
Phàn Hi lại gần kiểm tra, liền bị Niels chặn lại, giọng anh lúc này không còn vẻ bình tĩnh lúc trước, mà vô cùng nóng nảy, “Cô không nên làm thế.”
Cô nhếch môi, nhìn anh, “Nên hay không nên, là ở anh.”
Anh trở thành người của tôi, ngủ cùng tôi. Anh nghĩ tới những lời cô từng nói...giống như bị kim đâm, bàn tay lập tức buông lỏng.
Ánh mắt Phàn Hi xẹt qua tia thất vọng, nhưng vẫn tươi cười, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Buông ra.”
Anh liền thả tay.
Phàn Hi bước tới, sờ trán, vạch mí mắt, rồi lại nhìn đầu lưỡi của cô gái. Không có dấu hiệu bị sốt, đầu lưỡi, tròng mắt, màu sắc móng tay vẫn bình thường, chỉ có nhịp tim rất chậm, có vẻ như huyết áp có vấn đề.
“Con gái bà thấy thế nào?”
Người phụ nữ nghe không hiểu, nhìn Niels.
Niels là người phiên dịch duy nhất, anh không thể không giúp đỡ.
Sau khi nghe phiên dịch, người phụ nữ giải thích, “Nó đột nhiên bị ngất, sau đó mắt cũng không nhìn rõ, bên tai ù ù.”
Phàn Hi hỏi, “Bình thường bà cho cô ấy ăn cái gì?”
Người phụ nữ lắc đầu, “Con gái tôi đến một làng khác, ở đó bị hạn hán, rất nhiều người chết đói. Nó đã đi bộ về đây.”
“Đi bao lâu?”
“Chắc khoảng một ngày.”
Phàn Hi lập tức hiểu ra, quay lại nói với mọi người, “Lấy cho tôi mấy loại thuốc cung cấp năng lượng của mọi người, cả các loại vitamin nữa.”
Mark hỏi, “Cô biết là bệnh gì rồi à?”
Cô gật đầu.
“Bệnh gì?”
Phàn Hi nở nụ cười, “Nói cho mấy người rồi, sao tôi còn làm thần y được nữa.”
Đàn ông Âu Mỹ rất thích tập gym tăng cơ, vì vậy luôn mang theo một loại thuốc có hàm lượng protein cao. Loại thuốc này giống sữa bột, còn có hương thơm, cô pha một ly, còn cho thêm mấy loại vitamin vào, để người phụ nữ cho con uống.
“Hôm nay bà cứ cho con gái uống thuốc tôi đưa. Từ mai thì uống sữa dê và súp thịt dê, nhưng đừng cho cả miếng thịt lớn. Trong ba ngày nếu không có vấn đề gì, thì sẽ không sao nữa.”
Người phụ nữ nghe xong, liền quỳ xuống trước mặt cô.
Có điều, Phàn Hi không hề nhìn bà ta, xoay người rời đi. Cô từng nói, cô giúp bà ta, không phải vì cô lương thiện, mà vì tình mẫu tử của người phụ nữ đó.
Niels yên lặng nhìn bóng lưng của cô dần biến mất.