Cuối cùng anh cũng biết, từng cử chỉ của cô, từ xinh đẹp đến gợi cảm, khiêu khích, tùy tiện hay lười biếng, cô đều có thể thể hiện, bởi cô là diễn viên! Với cô mà nói, cả thế giới đều ở dưới chân cô, gương mặt của cô chính là mặt nạ, cơ thể là đạo cụ, mỗi lời nói là một câu thoại, mỗi biểu cảm đều là đùa giỡn.
Không thể phủ nhận, cô là một diễn viên xuất sắc. Khi anh nhìn cô trên màn hình, nói chính xác hơn là nhân vật cô đóng bị nhân vật nam chặn lại, xé quần áo, cưỡng bức, bộ phận nào đó của anh đã phản ứng. Anh nhìn người ở trên cơ thể cô không phải nam diễn viên nữa, mà là chính bản thân mình, anh đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó...
Sau khi xem phim xong, anh bị mất ngủ, không ngủ được, cũng không làm việc được.
Cô gái này là yêu quái, chuyên đi mê hoặc, quyến rũ người khác.
***
Đóng quân ở Afghanistan tuy nguy hiểm, nhưng bình thường rất nhàm chán, không có gì giải trí, nên khi nghe Niels mở tiệc sinh nhật, mọi người đều vô cùng phấn khởi. Tất nhiên Niels biết, mấy người này có suy nghĩ khác, chính là mượn cớ tiệc sinh nhật của anh, để có thể thư giãn bớt căng thẳng. Vì vậy, anh cũng không thể từ chối.
Ngoại trừ lính gác và những người thi hành nhiệm vụ, còn lại đều tập trung ở nhà ăn. Nhà ăn cũng được trang trí, trên bàn bày bia, thuốc lá, đồ ăn vặt, nhạc nhẽo ầm ĩ.
Bị mọi người vừa thuyết phục vừa dồn ép, Niels không còn cách nào khác, đành thay bộ trang phục của đàn ông Afghanistan. Cổ áo khoét chữ V sâu, khiến cơ ngực anh như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Phàn Hi đứng dựa vào tường, nhìn Niels trò chuyện với mọi người ở phía xa, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Đường Tăng bị lột áo cà sa, ép làm phò mã ở Nữ Nhi Quốc.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà bật cười.
Người đàn ông ở bên cạnh liền hỏi, “Cười gì thế?”
“Chỉ có thể tự hiểu thôi.” Mấy chuyện này, đúng là không thể nói ra bằng lời.
Nhà bếp nướng bánh ngọt, nhưng không đủ nến, đành cắm một cái tượng trưng.
Sau khi thổi nến, bắt đầu cắt bánh ngọt, vì có quá nhiều người, nên mỗi người chỉ được một miếng nhỏ xíu, cho vào miệng một lần là hết.
Niels đổi lại trang phục, mặc áo ba lỗ, trên đùi buộc báng súng. Phàn Hi nheo mắt đánh giá, nhìn tới nhìn lui, vẫn thấy anh là người thuận mắt nhất.
Bữa tiệc bắt đầu, kỳ thực cũng chẳng có tiết mục gì, mọi người túm tụm lại uống rượu trò chuyện, ai tự nguyện thì ra chính giữa nhà ăn, hát, nhảy, hoặc chơi ghita...Cho dù không có năng khiếu, nhưng chỉ cần có gan lên là được.
Có người kêu lên, “Barbara, không phải cô biết nhảy hiphop sao, lên nhảy một đoạn đi.”
Nghe vậy, đám người lập tức ồn ào, “Đúng đấy, lên đi.”
Barbara bị mọi người hô hào đến xấu hổ, nói, “Nhưng tôi nhảy không đẹp lắm.”
“Ai để ý chứ, mau lên nhảy đi!”
Barbara nhìn Niels, thấy anh cũng đang mỉm cười nhìn mình, khiến cô ta tự nhiên thấy tự tin hẳn. Cô ta đi đến trung tâm nhà ăn, nhìn Niels nói, “Tiết mục này là tặng Niels, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Âm nhạc bắt đầu, Barbara nhảy lên. Khi bắt đầu nhảy, Barbara như biến thành con người khác, có thể thấy vũ đạo khá tốt. Một tay chống xuống đất, xoay 360 độ, động tác chuẩn xác, vô cùng phong độ, khiến bốn phía vỗ tay ào ào.
Những người quen biết Barbara đều không biết cô ta có năng khiếu nhảy hiphop, âm thanh tán thưởng ủng hộ vang lên liên tiếp.
Frank quay đầu hỏi Phàn Hi, “Nhảy cũng đẹp đấy nhỉ?”
Cô hé mắt, “Ừ, cũng tạm.”
Anh ta cười, “Tôi thấy đẹp đấy chứ. Nghe nói trước đây cô ấy từng dạy vũ đạo.”
“Thật à?”
Frank nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Phàn Hi nhìn anh ta, “Muốn nói gì?”
“Không muốn thử sao?”
“Thử cái gì?”
“Em hiểu rồi còn hỏi.”
Phàn Hi nói, “Tôi sợ...”
Anh ta nhướng mày, “Cái gì cơ? Em sợ á?”
Phàn Hi cong môi, nhìn anh ta cười cười, “Tôi sợ mình sẽ khiến đàn ông các anh không chịu được.”
“...”
Frank phản bác, “Sao dám mạnh miệng thế chứ?”
Phàn Hi nói, “Anh không cần khích tôi, tôi là người thế nào anh cũng biết rồi đấy.”
Nếu cô không có tài năng, sao có thể trụ vững trong giới showbiz?
…
Phàn Hi trở về ký túc xá, mọi người đều đang tập trung ở nhà hàng, vì vậy ký túc vô cùng vắng vẻ.
Cô lấy bộ trang phục múa bụng mua lần trước ra, bộ váy màu đỏ như lửa, áo ở phía trên chẳng lớn hơn bra là bao nhiêu, trước ngực đính đá sáng lấp lánh và tua rua, chỉ cần chuyển động nhẹ, bức rèm tua rua liền đung đưa như múa. Nửa người dưới là chân váy dài, nhưng không phải bằng vải, mà bằng các sợi dây trân châu, khiến cặp chân dài của cô gần như lộ hết ra bên ngoài. Chân cô vừa trắng lại dài, là mơ ước của không biết bao nhiêu người.
Mặc đồ xong, cô vẫn muốn trang điểm thêm.
Kẻ mắt, vẽ mày, đánh son...
***
Ở nhà ăn bên kia.
Frank mở một lon bia, đưa cho Niels, “Hôm nay là sinh nhật anh, không thể không uống, chúng ta cạn ly.”
Niels không thể từ chối ý tốt của anh ta, đành phải đưa tay nhận, anh rất ít uống bia rượu, bởi cồn sẽ ăn mòn khả năng tự chủ của con người, không hề tốt tí nào.
Frank cũng tự mở một lon cho mình, uống một ngụm.
“Sao Phàn Hi lại đến quân doanh của chúng ta nhỉ?”
Cũng khó trách Frank hiếu kỳ, bởi trong mắt anh ta, Phàn Hi giống như một ngôi sao sáng, tự nhiên lại chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, chắc chắn phải có lý do.
Niels nhún vai, “Tôi không biết.”
Frank bất mãn, “Này, sao anh lại không biết? Anh có phải đàn ông không thế?”
Niels không hiểu, “Liên quan gì ở đây?”
“Đàn ông đều yêu người đẹp! Trừ khi anh là gay.”
“...”
Niels trầm mặc một hồi, rồi nói, “Tôi thích phụ nữ.”
Frank bật cười, định mở miệng nói gì đó, đột nhiên đèn trong nhà ăn vụt tắt, mọi người lập tức xôn xao.
“Có chuyện quái gì thế?”
Frank vừa chửi thầm một câu, âm nhạc liền vang lên, một giọng nữ cất tiếng hát.
Em cho rằng, kể cả khi thời gian trên thế giới này ngừng lại,
Anh vẫn là của riêng em,
Em chạm vào mái tóc anh, bàn tay anh, khuôn mặt anh,
Anh là tiếng ca,
Khiến lòng em rối bời...
...
Lời bài hát là tiếng Đức, dù biết không phải Phàn Hi hát, nhưng Niels vẫn chột dạ, động tác lập tức ngừng lại.
Mỗi câu chữ đều khiến tim anh như nhảy lên, anh vô thức nín thở.
Trong lúc đám người ngơ ngác, một bóng người xuất hiện, như một con chim lửa, thiêu đốt ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Trước mặt cô có một tấm voan che mỏng, chỉ để lộ đôi mắt đen linh động, cô đưa tay, xoay một vòng.
Bài hát rõ ràng rất quen thuộc, nhưng điệu múa của cô lại vô cùng thần bí.
Điệu múa của cô không phải Samba, cũng chẳng phải điệu múa truyền thống của Trung Quốc, mà là múa bụng bắt nguồn từ Trung Đông.
Cô dựa theo nền nhạc, lắc nhẹ hông, vòng eo mềm mại khẽ run rẩy, những sợi trân châu trên váy cũng nhẹ nhàng xoay tròn đung đưa.
Múa bụng là vũ đạo vô cùng khêu gợi, mà Phàn Hi múa thì lại càng quyến rũ mê người. Đôi chân dài nhỏ như ẩn như hiển, phong cảnh mơ hồ dưới lớp váy cũng khiến người ta không ngừng tưởng tượng.
Cô phô hết vẻ đẹp cơ thể, từ bộ ngực đầy đặn, đến phần bụng bằng phẳng săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn, có thể lờ mờ thấy được xương chậu nhô lên ở đai váy, vô cùng gợi cảm.
Thời khắc này, cô chính là nữ thần trong mắt mọi người.
Frank thấp giọng, “Là Phàn Hi.”
Anh ta không nói, Niels cũng thừa biết, dáng người như vậy, ngoài cô ra thì không có người thứ hai.
Động tác của cô rất nhanh, khiến người ta hoa mắt, vòng eo mềm mại chuyển động như rắn nước. Bờ mông đung đưa, mỗi động tác đều vô cùng khêu gợi, câu dẫn ánh mắt của đàn ông.
Frank uống một ngụm bia lớn, không nhịn được mà chửi một câu, gầm nhẹ, “Phải làm sao đây? Tôi muốn ngủ với cô ấy! Để cô ấy ở dưới thân mình, nhất định vô cùng sung sướng.”
Niels nhìn anh ta, quát nhỏ, “Câm miệng!”
Frank, “Câm miệng cái gì? Tôi chỉ nói hộ tiếng lòng của đám đàn ông ở đây.”
Niels không thể phản bác, anh ta nói đúng, một cô gái quyến rũ gợi cảm, đám đàn ông ở đây đều là sói đói lâu ngày, đương nhiên vô cùng căng thẳng. Đêm nay, nhà tắm mới thực sự có tác dụng...
Frank tức giậm châm thuốc lá, dùng sức hít một hơi, nói, “Cô ấy nói đúng, chúng ta thực sự không trụ được! Mẹ kiếp, đây mới thực sự là trả thù!”
Niels không tiếp lời, khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô. Đây là lần đầu tiên anh không thể tự khống chế bản thân, ánh mắt anh rơi vào ngực cô, bụng cô, cả bộ phận giữa hai chân cô nữa, trong đầu cũng hiện lên từng hình ảnh. Giống như Frank nói, ngọn lửa ở bụng dưới đang cháy rực, thiêu đốt, làm con dã thú trong cơ thể sống lại, khiến anh không thể nhịn được.
Điệu múa này chưa có ai múa, sau này cũng chẳng ai múa được đẹp hơn cô. Từ đầu đến cuối cô không hề tháo mành che mặt, nhưng cơ thể của cô, động tác của cô đã khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Vũ điệu cuồng nhiệt kết thúc, nhưng không ai lên tiếng, mọi người đều ngây dại, nhất thời không thể hoàn hồn, bốn phía vô cùng yên ắng tĩnh lặng.