“Không được nhúc nhích, giơ tay lên.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Phàn Hi ngoan ngoãn giơ hai tay làm động tác đầu hàng.
Người phía sau tiếp tục ra lệnh, “Xoay người lại.”
Cô làm theo.
Người trước mặt mặc quân phục Mỹ, đôi mắt sắc như đao, anh ta nhìn cô chằm chằm, hai tay nắm chặt súng.
Cô nhìn anh ta, buông tay xuống.
Anh ta lại nói, “Hai tay ôm đầu, không được nhúc nhích.”
Phàn Hi tiến lên, áp trán vào họng súng, cười lạnh, “Nơi này là căn cứ của quân đội Đức, anh dám không?”
Người kia khẽ giật mình.
Ngón tay anh ta vẫn đặt trên cò súng, dường như có thể bóp bất cứ lúc nào.
Mark thấy vậy, vội đặt đĩa đồ nướng xuống, chạy như bay tới hòa giải. Anh ta gạt súng của binh sĩ Mỹ kia xuống, nói, “Hiểu lầm hiểu lầm thôi. Đều là người một nhà.”
Phàn Hi, “Ai là người một nhà với đám người Mỹ chứ.”
Binh sĩ Mỹ kia thu súng lại, kéo người của mình đứng dậy, đảo mắt qua Phàn Hi, nói, “Việc này tôi sẽ báo cáo lại.”
Mark cười ha ha, “Không cần đâu.”
Rồi chỉ vào Phàn Hi, “Để cô ấy xin lỗi là được.”
Cô hừ một tiếng, “Sợ anh chịu không nổi.”
Mark ôm đầu, thấp giọng nói, “Nói xin lỗi là được, nghe lời đi.”
Phàn Hi nhếch môi, cất giọng đủ để mọi người nghe được, nói với tên binh sĩ kia, “Được, tôi nhận lời xin lỗi của các người.”
Mark có cảm giác không đỡ nổi, “Ý tôi là cô xin lỗi bọn họ ấy.”
Phàn Hi khoanh tay trước ngực, chẳng có ý định lên tiếng, chuyện này là do đám người kia gây sự trước.
Thấy cô lờ đi, Mark đành thay cô xin lỗi.
Gã binh sĩ kia hừ một tiếng, cùng đồng đội rời đi, nhưng từ sắc mặt của anh ta, chứng tỏ anh ta sẽ không để yên.
“Fancy, cô gây họa rồi.”
Phàn Hi chẳng hề sợ hãi, “Mark, tôi cứ nghĩ anh là đàn ông, không ngờ lại dễ bị bắt nạt thế.”
Mark trừng mắt, “Vũ lực để đánh kẻ địch, không phải đánh đồng đội.”
Phàn Hi như cười như không, “Đúng rồi, người Mỹ cứu vớt các anh, là đấng cứu thế của anh.”
“Fancy!” Vẻ mặt Mark vô cùng hối hận, “Mẹ kiếp, biết thế không dạy cô đánh nhau.”
Phàn Hi cười vui vẻ, “Yên tâm đi, anh không dạy tôi, bọn họ cũng chẳng phải đối thủ của tôi. Như vậy đã được chưa?”
Mark cứng họng, một người cao gần hai mét, lại bị cô làm cho bất lực.
Cô gái này quả thực lợi hại.
***
Bộ tư lệnh.
Nathan và Paul cùng lên kế hoạch tác chiến, Niels ở đó với tư cách tham mưu.
“Phía Bắc của quận Kang là hai thành phố lớn Shahidan và Skozar, có khoảng năm sáu mươi nghìn nhân khẩu, là con đường quan trọng dẫn tới Kunduz. Theo tình báo của chúng ta, ở giữa hai thành phố này có một chốt điểm của Taliban, phải diệt trừ.”
Ý của Nathan rất đơn giản, chính là cho binh sĩ trực tiếp tiêu diệt.
Nhưng Paul lại nói, “Chúng ta không hiểu rõ hai thành phố này, tùy tiện hành động, chỉ sợ thương vong vô cùng nghiêm trọng.”
Nathan không đồng ý, “Đây là chiến tranh, binh lính của chúng ta từng đến Iraq, đều là những chiến sĩ dũng cảm ở tiền tuyến.”
NATO ở Afghanistan với tư cách quân viện trợ, chẳng phải chiến đấu chủ lực, mà anh ta nói như vậy, giống như muốn châm biếm bọn họ như rùa rụt cổ, Paul là một quân nhân, nghe xong chắc chắn thấy khó chịu, nhíu mày phản bác, “Chúng tôi coi trọng mạng sống của từng binh sĩ, tùy tiện hạ lệnh chỉ khiến họ lao đầu vào chỗ chết mà chẳng được gì.”
Khuôn mặt Nathan cứng đờ, “Ý anh là tôi coi thường mạng sống của binh sĩ?”
Paul hừ một tiếng.
Trong lòng Nathan cũng không thoải mái, anh ta đảo mắt nhìn Niels, “Ý cậu thế nào?”
Niels nói, “Không uổng phí một ai, đồng thời có thể một mẻ hốt gọn.”
Paul nhíu mày, “A? Chờ bọn chúng tự dâng mình tới cửa sao?”
Ông ta nói như vậy chính là muốn cười nhạo Niels, không ngờ anh lại gật đầu, “Đúng vậy, chiêu này gọi là dụ rắn rời hang.”
“Là sao?”
“Lập kế hoạch khiến chúng xuất đầu lộ diện, rồi một lần tiêu diệt sạch sẽ.”
“Kế hoạch thế nào?” Nathan.
“Cậu có cách rồi à?” Paul.
Hai người đồng thanh hỏi.
Niels gật đầu.
Nathan nói, “Cậu nói chúng tôi nghe thử?”
Niels không đáp mà hỏi lại, “Lúc còn nhỏ hai người từng chơi trò dùng sàng bắt chim sẻ chưa?”
Hai người vẫn không hiểu.
Nathan nói, “Cậu nói thẳng ra được không?”
Nghe anh ta nói vậy, Niels cũng không lòng vòng nữa, trực tiếp nói, “Hai người biết, Taliban thiếu tài nguyên và vũ khí. Chúng ta cho một chiếc xe tải đầy xăng ở giữa hai thôn, đóng giả làm người phiên dịch mua bán, trong xe có một ít vũ khí làm mồi nhử, sau đó truyền tin để dụ Taliban tới cướp. Đợi chúng xuất hiện, chúng ta cho nổ xe chuyển đồ.”
Mắt Nathan sáng lên, “Như vậy là một mẻ hốt gọn.”
Paul không lạc quan như vậy, “Vậy nếu người tới là người trong thôn thì sao?”
“Rất đơn giản, phái hai chiếc xe đi cùng lúc, một xe để thức ăn, lấy danh nghĩa là của Hội Chữ thập đỏ, đưa dân cư rời đi.”
Nathan vỗ tay “bốp” một cái, “Vậy cứ làm thế đi.”
Paul nhìn Niels không nói gì, bởi ông ta không thể tìm lời phản bác. Nathan tiếp tục nghiên cứu bản đồ, suy nghĩ những sự cố phát sinh, nhất thời im lặng.
Yên tĩnh trong chốc lát, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nathan nói, “Vào đi.”
Người đến chính là gã binh sĩ chĩa súng vào Phàn Hi, tên là Alan Golbo, là đội trưởng.
Nathan hỏi, “Có chuyện gì?”
Alan đi vào, ghé vào tai Nathan nói vài câu, Nathan nhướng mày, “Hai người đàn ông còn không đánh nổi cô ta?”
Alan không đáp lời.
Nathan hỏi lại, “Ai ra tay trước?”
“Cô ta.”
“Cậu chắc chắn?”
Alan gật đầu, “Tôi tận mắt chứng kiến.”
Nathan nhìn Paul, “Có vẻ như người của tôi và anh xảy ra mâu thuẫn rồi.”
Paul không hiểu, “Mâu thuẫn gì?”
Nathan liếc Alan, anh ta lập tức kể hết mọi chuyện ra, đại loại là Phàn Hi đánh hai binh sĩ của anh ta trước.
Niels cúi đầu nhìn bản đồ, không đổi sắc mặt, nhưng đoạn nói chuyện kia anh nghe không sót một chữ.
Không đợi anh ta nói xong, Paul nhíu chặt mày, “Lại là cô ta.”
Nathan bắt đầu hứng thú, “Làm sao?”
“Cô ta là nữ minh tinh Châu Á gì đó, tôi thấy cô ta có sức ảnh hưởng, mới giữ lại nơi này. Nhưng từ trên đường cô ta đã gây ra không ít chuyện.”
Nathan kinh ngạc, “Còn có loại người như vậy ở chỗ này sao?”
Paul bực bội phất tay.
“Vậy anh định xử lý thế nào?”
“Ảnh hưởng trật tự trong quân doanh, phải nghiêm trị.”
Nathan nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng, Niels đột nhiên xen vào, “Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, cô ấy sẽ không tự dưng mà đánh người ta.”
Paul liếc anh, hừ một tiếng, “Cậu cứ làm như cậu hiểu rõ cô ta ấy.”
Giọng Niels tràn ngập tự tin, “Tôi hiểu rõ từng người trong căn cứ này.”
Đây là lời nói thật, trong căn cứ này, cho dù là tên hay cân nặng chiều cao của ai anh cũng nhớ rõ.
Paul chưa kịp nói gì, Nathan đã lên tiếng, “Tôi tin cậu.”
Paul không thể nói gì nữa.
Alan nhìn Niels, có thể khiến cho Nathan phục như vậy, Niels là người đầu tiên.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì Niels, nhưng anh lại không nhịn được mà can thiệp vào. Với anh mà nói, cô gái này không còn là người qua đường nữa, trong lòng anh dần dần muốn che chở cho cô.
Nathan đang cần Niels lên kế hoạch, nên không muốn mấy chuyện cỏn con này làm anh tức giận, liền giảng hòa, “Ai cũng sai hết. Mỗi người nhường một bước, phạt bọn họ đi rửa xe, rồi xí xóa chuyện này.”
Niels nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Thấy vậy, Nathan nhướng mày, “Sao thế, phạt nặng quá à?”
Niels lắc đầu, “Không phải.”
Không phải phạt quá nặng, mà chỉ sợ sau chuyện này sẽ nổi lên sóng gió khác.
Nhưng người khác đâu thấy được điều này, Paul nghiêm mặt, “Cái này mà gọi là phạt à?”
Nathan nói, “Nếu không có vấn đề gì thì bảo họ đi chấp hành đi.”
***
Phàn Hi ngồi trên bãi tập hút thuốc, ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, cả người như bừng sáng. Mái tóc cô bay trong gió, cảm giác tự do tự tại không hề bị trói buộc.
Niels không do dự đi nhanh tới.
Cô đảo mắt nhìn anh. Nơi này cô hờ hững với tất cả, trừ anh.
Anh gọi, “Này.”
Phàn Hi hất tóc, đi thẳng vào vấn đề, “Báo cáo lại rồi à?”
Anh không nhiều lời, chỉ “ừ” một tiếng, nhìn cô chăm chú.
Phàn Hi hít một hơi thuốc, nói, “Là bọn họ gây sự trước, tôi không sai.”
Niels nói, “Tôi biết.”
Chỉ hai chữ nhưng bao hàm rất nhiều ý, nhưng trước hết, chính là sự tin tưởng.
Phàn Hi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu lục, không giống sự lãnh đạm xa cách thường ngày mà mang theo một tia ôn nhu, khiến cô nhớ tới đêm trong xe ô tô, cái ôm ấm áp, nhịp tim bình ổn, người đàn ông ít nói trầm ổn dưới bầu trời sao.
Hai người nhìn nhau rất lâu, như chìm đắm vào thế giới khác, của riêng hai người.
Anh đột nhiên giữ lấy tay cô, kéo cô đến chỗ không cười, đè cô lên vách tường, cúi đầu áp môi xuống.
Cô bị giam trong lòng anh, nụ hôn của anh như có ngọn lửa bùng cháy, anh cắn mút cánh môi cô. Giữa hai người không có ngôn ngữ, nhưng cô hiểu rõ, cô đã ở trong lòng anh rồi, từ nay về sau, cho dù không ở bên nhau, cô cũng sẽ ngự trị trong tim anh.
Thuốc lá cháy hết, cô ném điếu thuốc đi, vòng tay qua cô anh, nhiệt tình đáp lại.
Gió thổi qua, tàn thuốc lăn trên mặt đất.
Mặt trời dần lặn xuống núi, hình bóng hai người hòa quyện không tách rời.
Một người tính cách trầm lặng, là để che giấu bản thân. Phàn Hi duỗi tay, men theo cơ bụng anh xuống phía dưới, vuốt ve nơi đó.
Lý trí thực sự có thể thắng được dục vọng sao? Cô không tin.
Cô ghé môi vào tai anh, “Buổi tối, tôi đến tìm anh, được không?”
Anh mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, hai chữ “không được” không thể thoát ra khỏi cổ họng.
Cô nở nụ cười, nụ cười trong bóng tối, như thể đang đùa giỡn với anh. Cô nắm lấy hai vai anh, đẩy anh ra, nói, “Nói đi, các anh định phạt tôi thế nào?”