Nghe tên người ngoại quốc, cả đám người há hốc mồm, Phàn Hi vừa nghe đã quên sạch, hơn nữa gương mặt của người nước ngoài, cô cũng không nhớ nổi, ánh mắt cô lướt qua người Niels và Mark, chỉ thấy một chút khác biệt, một người tóc nâu mắt xanh, một người là tóc nâu mắt nâu. À, Niels nhìn đẹp trai hơn Mark một chút.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Niels quay lại, đôi mắt xanh lục nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh như nhìn thấu đối phương.
Thời khắc hai ánh mắt giao nhau, trong đầu Phàn Hi lóe lên một tia, từ đầu đến giờ cô không nhớ nổi mặt anh, giờ đã nhận ra anh là ai rồi.
Cô đã từng gặp anh, một năm trước trên du thuyền ở Berlin.
Đúng vậy, đúng là anh ta, người đàn ông tên Niels Dirichlet.
Nhìn xa trông rộng, quy tắc, trầm ổn, chính là ấn tượng anh để lại cho cô. Tuy Phàn Hi không nhớ mặt anh, nhưng cảm giác tự tin của anh lại khắc sâu vào đầu cô, không thể quên được.
Sau khi nhận ra anh, môi Phàn Hi hơi nhếch lên, khẽ nở nụ cười, khẽ đảo mắt, rõ ràng là cái nhìn lặng lẽ, lại mang theo một tia mập mờ ám chỉ.
Cô đã nhận ra anh, vậy anh thì sao? Liệu có còn nhớ cô hay không?
Lúc đó anh vô cùng nghiêm túc nói chuyện với cô, lại bị cô đùa giỡn. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thú vị. Đôi môi cô càng cong hơn, Phàn Hi tự nhiên cảm thấy, chuyến đi Trung Đông này sẽ không quá nhàm chán.
Niels đã nhận ra Phàn Hi từ cái nhìn đầu tiên, là cô gái Trung Quốc xinh đẹp mà hung hăng.
Có điều anh rất bình tĩnh, ngoài mặt không thể hiện thái độ gì. Ánh mắt lướt qua người cô rồi nhanh chóng rời đi chỗ khác.
Anh nói với mọi người, “Trong mười hai giờ tới, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến nơi đóng quân. Cho nên tôi đề nghị mọi người tự giới thiệu, làm quen một chút.”
Tiếng giới thiệu lập tức vang lên liên tiếp.
Phàn Hi nghe một lượt, đầu óc liền choáng váng, nhíu mày thấp giọng phàn nàn, “Cái gì vậy, nói nhanh như thế nhớ sao nổi.”