Lúc này, phía ngoài thao trường trở nên ồn ào kì lạ. Anh ngẩng đầu nhìn, hai chiếc trực thăng một trước một sau chuẩn bị cất cánh, như hai con quái vật khổng lồ, đưa theo một nhóm binh sĩ, bay lên không trung.
Một trận gió lớn thổi tới, tài liệu trên bàn bay lộn xộn.
Người Mỹ đã điều động máy bay chiến đấu.
Chỉ có lúc thực sự nguy cấp, mới có thể yêu cầu viện trợ trực thăng.
Anh ném bao thuốc lên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng.
Thuốc lá bị gió thổi, lăn vài vòng rồi rơi xuống đất.
Văn phòng bộ chỉ huy, Nathan đang lên kế hoạch tác chiến, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói, “Vào đi.”
Người tới là Niels.
Thấy anh, Nathan vui mừng, như thể thấy cứu tinh.
“Cậu tới thật đúng lúc, chúng ta bị bao vây, tình thế vô cùng nguy cấp.”
Các quốc gia hợp tác, nhưng mỗi quân đội có một kế hoạch tác chiến riêng, không liên quan nhau, đây là quy định từ trước đến nay. Dựa theo tác phong làm việc trước giờ của Niels, anh sẽ không nhúng tay, vì chỉ cần sai một ly, thì không thể gánh được trách nhiệm. Nhưng bây giờ, anh không thể thờ ơ, bởi chuyện này liên quan đến một người, khiến anh bỏ hết lý trí qua một bên, quyết định đánh cược một lần. Vì vậy, anh đã đến.
Niels bình tĩnh nói, “Tôi cần biết rõ chi tiết.”
Nathan cho người thuật lại chi tiết vụ việc.
Niels trầm mặc không nói, nhưng khi người đó đề cập đến chuyện hai chiếc xe, anh phát hiện có chỗ sơ hở.
“Có kiểm tra cốp xe không?”
Nathan nói, “Kiểm tra rồi, chỉ có hành lý, đúng là đồ của ba người nhà kia.”
Niels nói, “Tôi hỏi chiếc phía sau cơ.”
Nghe vậy, Nathan liếc cấp dưới.
Người đó lắc đầu, “Không thấy báo cáo.”
“Vậy nghĩa là không.” Niels trầm tư.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, Nathan hỏi, “Sao thế? Có vấn đề à?”
Niels nói, “Truyền tin cho phi công, quay về hướng ngược lại với Shahidan, đuổi theo chiếc xe con đó.”
Tất cả mọi người giật mình, không ai dám hành động.
Niels đập mạnh xuống bàn, “Đã dùng người thì đừng có nghi ngờ, nếu như nghi ngờ năng lực của tôi, cần gì mời tôi hỗ trợ?”
Thấy anh tức giận, Nathan không hề do dự mà hạ lệnh, “Làm theo!”
Mệnh lệnh truyền xuống, không ai dám trì hoãn.
Nathan thăm dò, “Không cần cứu viện sao? Đội A đang gặp nguy hiểm.”
“Muốn bắt giặc phải bắt vua trước.”
“Là sao?”
Niels hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, giải thích, “Chiếc xe đầu tiên chở ba người kia là hỏa mù. Bọn họ hi sinh bản thân để yểm hộ cho chiếc xe sau. Binh sĩ của anh lại không hiểu rõ tình huống, cho rằng mình đã ngộ sát ba người vô tội, trong lòng chắc chắn áy náy. Vì vậy lúc chiếc xe thứ hai tới, một phần do cảm xúc của bọn họ, sẽ không tùy tiện nổ súng. Hai chiếc xe xuất hiện chỉ cách nhau 5 phút, người bình thường rất khó khôi phục tâm trạng, chưa kịp bình tĩnh lại, hành động sẽ có sơ hở. Tôi đoán là, trong chiếc xe thứ 2, khả năng 50% có chở một người vô cùng quan trọng.”
“Sao anh biết là có người, mà không phải đồ vật?”
“Bởi chiếc xe này đi ra từ Shahidan, mà các anh lại đang tìm kẻ cầm đầu phần tử khủng bố ở đó.”
Với Niels, mọi chuyện đã rất rõ ràng, nhưng với người khác thì vẫn như chìm trong sương mù.
Nathan không nói gì, trong lòng vẫn nghi ngờ.
Phân tích cũng đã phân tích, giờ chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Anh đi đến trước cửa sổ, sờ tay vào túi quần tìm thuốc, phát hiện túi quần trống không.
“Có thuốc lá không?”
Nathan chỉ có xì gà, Niels hút không quen.
Vì vậy chỉ có thể nhịn.
Từng giây phút chậm chạp trôi qua, Niels chẳng phải không lo lắng, chỉ là anh không thể hiện ra mà thôi.
Nathan hỏi, “Này, vì cái gì mà cậu lại đồng ý nhúng tay vụ này?”
Niels không hề nghĩ ngợi mà đáp, “Tình bạn.”
Nathan khẽ giật mình, cười cười, “Không ngờ đối với cậu tôi lại quan trọng đến thế.”
Niels không phản bác. Anh làm vậy, có ý gì, không cần ai hiểu, chỉ cần anh biết là đủ rồi.
Nathan im lặng nhìn anh, có những thứ anh ta không nói, nhưng không phải không biết. Hôm nay ngoài đám binh sĩ, còn có cô gái tên Phàn Hi.
Đợi hơn nửa tiếng, cấp dưới của Nathan truyền tin tới.
Đã tìm được ô tô, bị không quân ngăn cản, giống như Niels đoán, trong cốp xe có người. Là một thanh niên.
Nathan vỗ đùi, chỉ vào Niels, “Cậu, quả như thần!”
Cấp dưới hỏi, “Phi công xin chỉ thị, bước tiếp theo của kế hoạch.”
Mọi ánh mắt dồn vào Niels.
“Đưa đến khu vực của tiểu đội a, yêu cầu đối phương ngừng bắn, trao đổi con tin.”
Nathan hỏi, “Khó khăn lắm mới bắt được, sao cậu lại thả đi?”
Niels hỏi lại, “Nếu không thì làm sao đây?”
Nathan không biết trả lời thế nào.
Tiểu đội a bị bắt, tạm thời không thể đoán được thương vong, với chỉ số thông minh của bọn họ, chẳng thể nghĩ được cách chu toàn hơn.
***
Chạng vạng, Niels đứng trên đài chỉ huy, hai tay chống vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn bao quát ra xa.
Cát vàng tĩnh lặng, không có lấy một cánh chim, bão cát không hề xuất hiện.
Bóng tối dần bao trùm không gian, cả người anh chìm trong ánh chiều tà, bóng hình mờ mờ ảo ảo.
Đứng một lúc, dưới đất vương vãi tàn thuốc, cả bao thuốc lá đã trống không.
Cuối cùng, đoàn xe cũng trở lại doanh trại, từng chiếc từng chiếc. Binh sĩ bị thương được khiêng xuống xe, đưa vào phòng cấp cứu, mấy người còn lại dáng vẻ mệt mỏi, bắt đầu tháo trang bị.
Niels nhìn họ, quên không hút thuốc, tàn thuốc cháy rơi vào tay, anh mới giật mình, ném tàn thuốc đi, quay người đi xuống lầu.
Đám người trở về, không có Phàn Hi.
Anh túm lấy một binh sĩ, hỏi, “Cô gái Trung Quốc đi cùng các anh sáng nay đâu rồi?”
Binh sĩ lắc đầu, “Tôi không biết, không thấy đâu.”
Niels lại hỏi, “Xe của Alan đâu?”
Binh sĩ chỉ vào chiếc xe cuối cùng.
Niels buông anh ta ra, đi đến, nhưng cũng không thấy Alan đâu.
Anh ta nhất định đã về rồi, số người trở về không ít, chỉ tuyệt nhiên không thấy Phàn Hi.
Niels cắn răng, chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, hỏi, “Alan ở đâu? Nathan tìm cậu ta.”
Người bị anh ta hỏi là Đại Bạch, thấy Niels thì kinh ngạc, nói, “Cậu ấy vừa được Trung úy gọi tới Bộ tư lệnh rồi.”
Niels không nhiều lời, chạy về phía căn cứ của Mỹ, nhưng giờ không giống lúc chiều, anh không vào được.
“Ngay cả tôi cũng không được vào sao?” Anh trầm mặt.
“Thật xin lỗi, Sir. Đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Anh lập tức hiểu ra, Phàn Hi không trở về, chỉ sợ, đây không phải chuyện ngoài ý muốn. Thế nhưng, anh không hiểu tại sao bọn họ lại gây bất lợi cho cô. Một cô gái yếu ớt, có cái gì để uy hiếp quân Mỹ chứ?
Đầu anh thoáng vụt qua một tia, trong nháy mắt Niels đã hiểu mọi chuyện.
Chiếc xe đó! Chiếc xe ba người đó! Chắc chắn Phàn Hi là người duy nhất chứng kiến mọi chuyện.
Lửa giận bừng bừng bốc lên, anh giúp đám người Mỹ một tay, lại bị bọn họ chơi một vố.
Niels hít một hơi, quay trở về phòng, gọi Mark.
“Phàn Hi gặp chuyện.”
Chỉ bốn chữ ngắn gọn, nhưng khiến Mark kêu lớn, “Gặp chuyện gì chứ?”
Niels liền kể đầu đuôi, Mark tức giận tới nỗi nghẹn lời, đấm mạnh lên vách tường.
“Chỉ một tiếng nữa là trời tối rồi.” Sau khi trời tối, sa mạc sẽ thành hầm băng. Điều này anh hiểu rất rõ.
“Anh nghĩ cô ấy còn sống không?”
“Bọn họ sẽ biến chuyện này thành sự cố ngoài ý muốn.” Để nói với người ngoài một cách quang minh chính đại.
Mark không nhịn được, chửi một câu, “Bọn chó đẻ!”
Niels vẫn bình tĩnh như cũ.
Mark hỏi, “Giờ tính sao?”
“Cậu đi tìm Paul điều binh.” Paul không có thành kiến với Mark, vào lúc cần quyết định, sẽ khách quan hơn.
“Còn anh thì sao?”
“Tôi đi tìm Alan, phải xác định vị trí của cô ấy.”
Mark tuân lệnh, lập tức rời đi.
Anh ta vừa mở cửa phòng, Niels gọi với theo, “Đợi đã.”
Mark quay lại nhìn anh.
Niels nói, “Paul là kẻ nhát gan sợ phiền phức, Phàn Hi không phải người của chúng ta, chưa chắc ông ta đã đồng ý điều binh.”
“Vậy phải làm sao?”
Niels nghĩ một chút rồi nói, “Cậu bảo ông ta là, Phàn Hi biết nhược điểm của Nathan, nếu cô ấy công bố, sẽ làm ảnh hưởng đến Nathan.”
“Anh lừa ông ta à?”
“Không.” Quả thật Phàn Hi biết điều đó.
“Ngộ nhỡ sau khi cứu được Fancy, ông ta phát hiện ra...”
Niels cắt lời, “Lúc đó hẵng nói.”
Hiện tại, anh không nghĩ được nhiều như thế.
Mark nhìn anh, cuối cùng không nói gì nữa.
***
Niels đợi ở chỗ Alan hai tiếng, từ năm rưỡi tới bảy rưỡi, nhưng anh ta không trở lại.
Phải tranh thủ thời gian, nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, người bình thường sức lực có hạn, mỗi giây mỗi phút đều là chạy đua với tử thần. Anh luôn bình tĩnh, nhưng giờ cũng trở nên nóng nảy, cô rất mạnh mẽ, nhưng vẫn là người thường, cơ thể tới cực hạn sẽ rất nguy hiểm.
Tôi không đi, tôi sẽ ở đây chịu chết cóng với anh.
Đầu anh lóe lên câu nói này của cô, trái tim như thắt lại.
Không được, không thể loạn, rối loạn lúc này sẽ biến anh thành kẻ vô tích sự.
Anh cần nicotin để kích thích, anh cần tỉnh táo!
Niels trở lại phòng mình, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Có tiếng đập cửa, là Mark. Việc của anh ta thuận lợi hơn Niels, Paul đã sớm không vừa mắt Nathan, giờ cho ông ta cơ hội, chẳng tội gì không nắm bắt.
“Đã chuẩn bị xong, bao giờ thì khởi hành?”
Nếu như không tìm được Alan, anh phải tự định vị, nhưng trên sa mạc rộng lớn này, rốt cuộc cô ở nơi nào?
“Bảo bọn họ chờ lệnh, tôi cần suy nghĩ thêm.”
Mark định nói gì đó lại thôi, lão đại trước giờ luôn bình tĩnh, dù sao vẫn là nắm chắc mọi chuyện, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Niels hoang mang. Mark không dám quấy rầy, đóng cửa đi ra ngoài, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh,
Ánh mắt Niels di chuyển trên bản đồ, trong lòng rối loạn, không thể nghĩ được cách gì.
Anh bắt mình tập trung tinh thần, nhưng vừa nghĩ được một chút, lại có tiếng đập cửa dồn dập.
“Là tôi, Alan.”