Con gái của người phụ nữ kia tưởng sắp chết, hôm sau đã tỉnh lại. Chẳng những tỉnh, còn có thể nói chuyện, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Người nhà cô gái đó chạy tới trước mặt Phàn Hi, liên tục cảm ơn.
Mark thực sự hiếu kì, hỏi, “Rốt cuộc cô gái đó bị bệnh gì vậy? Tại sao uống thuốc cùng vitamin xong lại có thể khỏe lại rồi?”
Phàn Hi nói, “Không bị bệnh gì cả.”
Anh ta không tin, “Nói bậy, cô ta hôm qua còn nguy kịch.”
Phàn Hi đáp, “Là bị đói. Anh đoán thử xem, một tháng trời không ăn uống thì thành cái dạng gì?”
“À.” Mark đành chịu thua, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc, liền nói, “Làm sao cô biết là cô ta bị đói, mà không phải bị bệnh gì khác.”
Phàn Hi mỉm cười, vô cùng thoải mái, “Anh đoán xem?”
Anh ta vắt óc cũng không nghĩ nổi, đành lắc đầu, “Tôi không đoán được.”
Cô hất cằm về phía Niels cách đó không xa, “Vậy đi hỏi lão đại của anh đi.”
Mark lập tức chạy đi hỏi Niels.
Niels đáp, “Bởi cô ấy từng thử qua Tích Cốc, nên biết rõ tình trạng này.”
“Tích Cốc là cái gì?”
“Là một phương pháp dưỡng sinh của văn hóa Trung Quốc, cấm thực trong một thời gian ngắn.”
Phàn Hi đưa tay vỗ vỗ vai Mark, nói, “Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và đồ ngốc.”
Mark, “...”
Niels trầm mặc một giây, “Phàn Hi, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nghe vậy, Mark lập tức tránh qua một bên, để lại không gian cho bọn họ.
Phàn Hi dựa vào tường, châm một điếu thuốc, chờ anh mở miệng.
Khói thuốc mờ ảo vấn vít quanh khuôn mặt cô, lơ lửng bất định. Nhưng ánh mắt cô lại trong trẻo lạ thường, đôi mắt đen trắng rõ ràng, lộ ra một tia bén nhọn sắc lạnh.
Thấy anh nhìn mình, lại không chịu nói gì, Phàn Hi đổi tư thế, nói, “Trầm mặc lâu như vậy, là muốn thổ lộ với tôi sao?”
Niels coi như cô đang đùa, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi mong rằng, từ giờ cho đến lúc chúng ta tới doanh trại, sẽ không xảy ra chuyện như hôm qua nữa.”
Cô bật cười, ánh mắt khiêu khích, “Anh đang chỉ trích việc tôi cứu sống một người mà anh không thể sao?”
“Với tôi mà nói, việc hôm qua cô làm không phải cứu người mà là đánh cược tính mạng của tất cả mọi người ở đây.”
“Nhưng,” cô khẽ cười, “Tôi đã thắng cược, sự thật thắng hùng biện, chẳng lẽ không phải sao?”
Nếu cô thua, anh mới có tư cách nói những lời này. Nhưng cô thắng rồi, thì cô chính là nữ vương.
“Nơi này và chiến trường giống nhau, không thể sai lệch dù chỉ một ly. Nếu cô vì tình cảm, ảnh hưởng đến an toàn của chúng ta, tôi sẽ không khách khí với cô.” Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, như thể không muốn ở cạnh cô thêm một giây nào nữa.
Anh lạnh lùng với cô khiến cô vô cùng khó chịu, liền hét lên, “Đứng lại.”
Niels không quay đầu.
Phàn Hi cười lạnh, nói theo, “Tôi muốn biết nếu anh không khách khí thì sẽ thế nào. Là hạn chế tự do của tôi, hay là vứt tôi ở lại chỗ này?”
Niels quay người, chỉ thấy cô đang mỉm cười, không hề có chút sợ hãi nào.
Anh lạnh lùng đáp, “Đừng gây sự chú ý với tôi, không có tác dụng đâu.”
Cô không cam lòng, “Có tác dụng hay không, phải thử mới biết.”
Phàn Hi ném tàn thuốc, từng bước tiến gần về phía Niels. Cô tiến một bước, anh lùi một bước, hai người vừa tiến vừa lui, cuối cùng cô dồn anh sát vào tường.
Một tay Phàn Hi chống trên tường, cả cơ thể dán chặt trên người anh, bộ ngực đầy đặn mềm mại, chỉ cần là đàn ông, anh không thể làm lơ. Ánh mắt của cô như con mèo, vô cùng quyến rũ, đôi môi hồng nhạt khẽ thổi một ngụm khói vào mặt anh.
Phàn Hi nháy mắt, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Anh dám không có cảm giác với tôi sao?”
Niels chưa từng gặp một cô gái nào cá tính như vậy, cũng chưa từng bị cô gái nào đùa giỡn như thế, mỗi câu mỗi chữ của cô đều đang chạm tới giới hạn nhẫn nại của anh. Anh duỗi tay, túm lấy vai cô, xoay người một cái, ấn cô vào tưởng, từ thế bị động thành chủ động.
Lực từ tay anh không nhỏ, tấm lưng cô va mạnh vào vách tường, Phàn Hi hít một hơi, trong nhất thời chỉ có tiếng thở của hai người.
Quần áo của cô hơi lộn xộn, cổ áo trượt xuống, lộ ra làn da trơn bóng mượt mà. Bên trong là áo lót màu đen, nâng cao bộ ngực đầy đặn của cô, ở giữa là khe ngực, mỗi lần liếc mắt, đều rạo rực hấp dẫn.
Ánh mắt Niels không rời khỏi mặt cô, đôi môi anh mím lại thành đường thẳng tắp, khuôn mặt căng cứng.
Đàn ông cấm dục, rất tuyệt, rất mạnh mẽ.
Ánh mắt Phàn Hi trượt từ khuôn mặt anh, xuống yết hầu, xuống tiếp phía dưới...Chỉ tiếc anh mặc quân phục, không để lộ phong cảnh cho cô thưởng thức. Cô vặn vẹo người, vẫn không thoát ra được. Bởi vì dùng sức, cánh tay anh nổi cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh.
Cô đưa tay, chạm vào mặt anh, anh vội nghiêng mặt né tránh. Nhưng ngón tay cô đã kịp chạm vào môi anh. Rõ ràng tay cô rất lạnh, nhưng khi chạm vào môi lại có cảm giác bỏng rẫy. Anh nhìn cô, giống như nhìn một zombie cắn người.
“Tôi thừa nhận, cô rất hấp dẫn, nhưng tôi không thích cô. Một chút, cũng không.” Những lời này, trầm thấp nhưng vô cùng gợi cảm.
Phàn Hi khẽ giật mình, “Nói dối.”
Anh nhìn cô, buông lỏng tay, xoay người đi ra ngoài, lần này không hề dừng lại.
Phàn Hi nhìn bóng lưng anh, cười nhạt, “Thằng cha khẩu thị tâm phi.” [1]
[1] Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.
***
Niels đi tới chuồng ngựa, lướt qua người Chương Tuyệt.”Chương Tuyệt”nhìn sắc mặt tái nhợt của Phàn Hi, liền đi tới hỏi, “Sao rồi? Hỏng rồi à?”
Phàn Hi hừ một tiếng, thò tay vào túi, phát hiện bao thuốc đã không còn.
“Anh có thuốc không?”“Chương Tuyệt”nói, “Cai rồi.”
Cô nhướng mày, “Kẻ nghiện thuốc như anh cũng cai nổi sao?”
“Có người chết vì ung thư phổi, anh không muốn như thế.”
Phàn Hi nhăn mũi cười nhạo, “Sợ chết cái quái gì chứ.”
“Ừ, anh sợ chết.”
“Vậy anh đi Afghanistan làm cái gì?”“Chương Tuyệt”nói, “Đừng giả ngốc nữa.”
Mắt cô chợt lóe lên, khôi phục bình tĩnh, “Trở về rồi nhớ giúp em tuyên truyền.”
“Em không phải nhắc.” Nghĩ đến thái độ vừa nãy của Niels, Chương Tuyệt hiếu kỳ hỏi, “Em vừa nói gì với anh ta?”
“Không có gì.” Cô bật lửa, ngọn lửa lóe lên, nhấp nháy lập lòe, “Em giúp anh ấy hiểu rõ tình cảm của em.”
“Vậy anh ta hiểu chưa?”
“Anh ta giả ngu.”“Chương Tuyệt”hỏi tiếp, “Liệu em có chắc chắn tán được anh ta không? Anh ta là người rất có đầu óc.”
Cô gật đầu, “Được chứ.”
“Vì sao cứ phải là anh ta? Đàn ông nhiều như thế, với điều kiện của em, muốn ai mà chả được.”
Phàn Hi mỉm cười, “Em muốn anh ấy, nhưng không chiếm được đấy thôi.”