Nụ hôn kết thúc, Phàn Hi lẳng lặng nhìn anh.
Niels không nói gì, đưa tay giữ lấy eo cô, kéo cô ngồi lên hai chân mình. Cô nắm áo ba lỗ của anh, nhanh chóng cởi ra. Anh ngồi thẳng, cơ bụng cơ ngực kéo căng...vô cùng nam tính.
Phàn Hi nhếch môi, để lộ ý cười mập mờ. Cô vòng qua cổ anh, cúi đầu, đưa lưỡi liếm lồng ngực săn chắc, hạ thể của anh bắt đầu tỉnh dậy, nóng bỏng áp vào giữa hai chân cô.
Niels nâng cằm cô lên, khẽ cắn môi cô, đầu lưỡi anh len lỏi vào khoang miệng thăm dò. Nụ hôn của anh không hề ôn nhu, mà như càn quét, nhưng cô thích. Chính là cảm giác chế ngự này, khiến cô không dứt ra được.
Phàn Hi cũng nhiệt tình đáp trả anh, mười đầu ngón tay đan vào mái tóc ngắn, kéo anh sát về phía mình. Đối với anh, cô có chút thô bạo. Tình cảm giữa hai người, giống như trận bão cát đột ngột xuất hiện, mãnh liệt mà kích động.
Tay anh gảy nhẹ, áo bra tuột ra, để lộ tấm lưng trần nhẵn mịn. Phàn Hi phối hợp, ngửa người về phía sau, cả bộ ngực đầy đặn bày ra trước mắt anh.
Cô tự tin với cơ thể của mình, như anh tự tin với bộ não của anh.
Bàn tay Niels đỡ gáy cô, đôi môi men theo chiếc cổ trắng như tuyết, hướng đến đôi gò bồng đảo, anh ngậm lấy nụ hoa của cô.
Cô khẽ rên rỉ, run rẩy trong lòng anh, vuốt ve bờ vai anh, rồi chuyển tay xuống dưới, chạm vào bộ phận giữa hai chân anh. Miệng cô ghé sát vào tai anh, “I"ll make you sweat.”
Niels cầm hai tay của cô bắt chéo ra sau lưng, ngậm lấy vành tai cô, đáp lại, “I"ll.”
Không phân cao thấp.
Cô nở nụ cười, khóe mắt thấp thoáng nét yêu mị, áp ngực mình vào ngực anh, vòng eo chậm rãi vặn vẹo.
Anh hít một hơi, cực hạn của anh đã vỡ tan, như muốn nổ tung. Anh không thể cởi quần lót của cô, liền đưa tay xé tan, ôm lấy hông cô, mạnh mẽ tiến vào.
Cơ thể cô trong lòng anh hơi co lại. Tiếng thở dốc nặng nề, cơ thể căng chặt của cô khiến cả hai người có chút căng thẳng, anh giữ chặt eo cô, như thể muốn bóp nát cơ thể cô.
Đợi khi anh dần thích ứng, cô vòng tay qua cổ anh, khẽ chuyển động eo, như một con rắn nước, nhịp nhàng lên xuống.
Cô gái này, quả thực là ma quỷ.
Hô hấp của Niels đục ngầu, giây phút này, anh chỉ muốn ném cô xuống đất, để cô phải cầu xin anh.
Hai tay anh giữ chặt eo cô, dùng sức tiến vào, đảo khách thành chủ. Mỗi lần tiến vào, đều chạm tới nơi sâu thẳm nhất, chạm tới linh hồn của cô, cô không thể ngồi vững, chỉ có thể chống tay vào cửa kính xe.
Ngoài trời lạnh như băng, mà trong xe vô cùng ấm áp, tạo thành hai thế giới đối lập. Trong nóng ngoài lạnh, khiến cửa kính xe phủ một lớp sương mỏng, ở giữa nơi hoang vu rộng lớn, hai trái tim, không hề gò bó mà nhịp nhàng hòa quyện.
...
Sau trận hoan ái, người cô mềm nhũn như bùn, nằm sấp trên người anh, không động đậy.
Anh giữ chặt eo cô, ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc đen dài.
Cả hai người đều không thấy lạnh.
Cô nằm trong lòng anh, cũng không thấy sợ hãi nữa.
“Niels.”
Anh khẽ thưa.
Cô không ngẩng lên, tiếp tục áp mặt vào lồng ngực anh, hỏi, “Anh động lòng rồi à?”
Anh khẽ giật mình, cúi đầu nhìn cô, cô như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng anh, hai tay ôm ngang eo anh.
Không nghe được câu trả lời, cô ngẩng lên nhìn anh, eo cô vô tình vặn vẹo.
Chỗ đó của anh vẫn ở trong cơ thể cô, động tác vừa rồi khiến chỗ đó lại thức dậy.
Phàn Hi cười xấu xa, cắn môi anh, “Có phải lại muốn rồi không?”
Cô bóp cằm anh, nói, “Cầu xin đi, tôi sẽ cho anh.”
Anh giữ lấy eo cô, cơ bắp hoàn mĩ lại hiện ra, ngón tay cô vuốt ve từng tấc từng tấc, cho tới khi chạm tới cực hạn.
Niels túm lấy tay cô, chậm chạp ra vào...
***
Dưới đêm đen, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng thở dốc liên tục.
Cuối cùng, Phàn Hi không chống đỡ nổi nữa, tựa vào ngực anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Anh hơi ngả ghế ra sau, anh nằm ngửa, cô nằm sấp, mặc dù tư thế không thoải mái, nhưng cả hai đều không bận tâm.
Mái tóc dài của cô dán vào ngực anh, hơi ngứa, nhưng anh không dám động đậy.
Trước giờ đã quen thấy cô quậy phá, giờ cô yên tĩnh thế này, anh không quen lắm.
Hơi ấm trong xe không đủ, nhiệt độ trong xe dần hạ xuống, cô sợ lạnh, vô thức rúc sâu vào lòng anh. Niels thò tay lấy áo khoác của mình, trùm lên lưng cô.
Hai tay anh đặt ở eo cô, vòng eo rất nhỏ. Anh cúi đầu nhìn, lúc cô ngủ không hề cao ngạo như nữ vương mà giống như một thiên sứ.
Anh từng tìm hiểu về cô trên mạng, có rất nhiều tin tức, nhưng đều không hay ho gì.
Những lời chửi rủa, chê bai, sỉ nhục, thậm chí có người còn photoshop những bức ảnh vô cùng khó coi. Niels không hiểu, rõ ràng cô không có lỗi, tại sao lại im lặng hứng chịu sự chỉ trích của dư luận?
Có điều, nói đi phải nói lại, nếu không nhờ chuyện đó, sao anh và cô có thể gặp nhau ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Ý trời.
Cô không muốn tỉnh lại, nhưng khí lạnh làm cô thức giấc.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Cô trở mình, ngồi về ghế lái, mặc bra trước mặt anh. Ánh mắt anh không tự chủ được mà rơi vào ngực cô.
Cô không quay đầu nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh, vì vậy cố ý hất tóc một cái.
Phàn Hi mặc áo ba lỗ của anh, che khuất cơ thể trắng nõn và cả hạ thể. Quần lót của cô bị anh xé rách mất rồi.
Ánh mắt Niels càng thâm trầm.
Áo của đàn ông rất lớn, cô mặc luôn thành váy, chỉ để lộ cặp chân thon dài.
“Có thuốc không?” Mắt cô rất lạnh lùng, dường như con người nhiệt tình ban nãy không hề tồn tại.
Anh mở ngăn kéo ném bao thuốc cho cô.
Trong bao thuốc có một cái bật lửa, cô rút một điếu, ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Hít một hơi rồi nhả khói.
“Mấy giờ rồi?”
Niels nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa sáng.”
“Bây giờ trở về sao?”
Anh lắc đầu, “Đợi trời sáng đã.”
Vì vậy, cô thả lỏng người, vắt chéo chân gác lên vô lăng, vạt áo hơi trượt xuống, để lộ bắp đùi trắng nõn.
Niels đưa tay kéo áo cô, che đi phong cảnh.
Cô nhìn anh một cái, tiếp tục hút thuốc.
Bên ngoài xe mà bầu trời đêm vô hạn, sao sáng lấp lánh.
Phàn Hi chẳng phân biệt được các chòm sao, chỉ vào một ngôi sao, hỏi, “Đây là sao gì?”
“Chòm Đại Hùng.”
“Cái phía dưới thì sao?”
“Chòm Tiểu Hùng.”
Phàn Hi lại hỏi, “Cái bên trái?”
“Chòm Tiên Hậu.”
Cô không tin anh biết hết, liền chỉ thêm một ngôi sao nữa, “Còn cái này?”
“Chòm Thiên Nga.”
Phàn Hi co chân lại, ngồi bó gối, rồi lại duỗi chân gác lên đùi anh, “Bọn họ nói anh là kinh thánh.”
Anh cười cười, vô cùng cuốn hút.
Phàn Hi khẽ giật mình, do cô quên hút thuốc, tàn thuốc rơi vào áo, cháy một lỗ nhỏ.
Cô tiện tay dập điếu thuốc, ném vào gạt tàn, nói, “Vợ của cầu thủ bóng đá đó...”
Phàn Hi vừa nói, mắt Niels khẽ dao động, cô tiếp tục, “Anh từng yêu cô ấy à?”
Anh lắc đầu, “Nói yêu thì hơi quá, chỉ là từng thích, không hề sâu đậm.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như thể đang suy nghĩ xem lời anh có mấy phần thật lòng.
Niels bình thản đối mặt với cô.
Phàn Hi đột nhiên mỉm cười, ôm lấy cổ anh, hỏi, “Còn tôi thì sao? Có khiến anh khắc cốt ghi tâm không?”
Câu trả lời là “có”, nhưng anh không nói ra. Tương lai không thể đoán trước, nếu cô là một cô gái bình thường, anh nhất định sẽ theo đuổi. Nhưng không, cô có quỹ đạo của riêng mình, sẽ chẳng vì ai mà dừng lại, cũng chẳng ai đuổi kịp cô, kể cả anh.
Anh biết rõ, vì vậy anh mới giữ khoảng cách.
Cô cũng biết rõ, vì vậy mới tìm mọi cách để chinh phục anh.
Càng khác biệt, càng ngăn cấm thì càng muốn có được. Nhưng vì không chiếm được, nên mới dốc sức liều mạng. Pháo hoa dễ tàn, nhưng luôn để lại ấn tượng sâu sắc.
Niels hỏi, “Trong lòng cô, tôi là gì?”
Sóng mắt cô dập dờn, “Anh đoán xem.”
Anh lắc đầu.
Phàn Hi cười, “Anh là bạn tình ‘mạnh mẽ’ nhất từ trước đến giờ của tôi.”
Ánh mắt Niels lạnh lẽo, anh nắm lấy vai cô, đẩy mạnh ra.
Lực tay anh không nhỏ, lưng cô đập vào cửa kính, hơi đau nhưng cô lại bật cười. Tiếng cười như ma chú, đâm vào lòng anh.
“Trêu anh tí thôi. Anh tưởng thật à?”
“...”
“Có điều,” Phàn Hi đảo mắt qua thân dưới của anh, nói, “Mạnh mẽ là thật. Tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không thể quên được anh. Tiếp xúc cơ thể cũng có thể nảy sinh tình cảm, có khi còn mãnh liệt hơn ấy. Ai mà biết được.”
Anh trầm mặc một lúc lâu.
“Phàn Hi.”
Nghe anh gọi, cô quay sang nhìn.
Niels nói, “Cô cứ như vậy, người mới gặp không biết còn tưởng cô là ngôi sao phim AV.”
“...” Đến lượt Phàn Hi cạn lời.
“Có nhạc không?”
“Không.”
“Có radio không?”
“Không.”
“Vậy có giấy không?”
Anh lấy một tờ giấy ghi chép trong ngăn kéo đưa cho cô.
Cô lại hỏi, “Có bút không?”
Anh nhìn cô cảnh cáo.
Cô vô tội nhún vai.
Anh đành rút cây bút từ trong túi áo, đưa cho cô.
Cô đảo mắt, cầm bút viết mấy chữ, rồi gấp giấy thành con hạc.
“Một nghìn con hạc giấy.” Cô quơ quơ trước mặt anh, “Anh từng nghe thấy chưa?”
Niels gật đầu, “Tôi từng đến Trung Quốc.”
Cô ngạc nhiên, “Đến tham gia chương trình Siêu trí tuệ sao?”
“...”
Cô nhún vai, cài con hạc giấy lên tóc anh.
Niels thò tay lấy xuống.
Bắt gặp ánh mắt ngờ vực của anh, Phàn Hi mỉm cười, “Đây là địa chỉ và số điện thoại ở Trung Quốc của tôi.”
Cô bổ sung thêm một câu, “Của tôi đấy, của cá nhân thôi.”