Mở cửa sổ ra, bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Namyan bị bắt rồi.
Cô ta là người chuyển giới, cũng là nội gián trong quân doanh.
Ẩn nấp 19 tháng, cuối cùng đã sa lưới.
Phàn Hi hút thuốc, mấy lời nói đó thoảng qua tai, cô ngẩng đầu nhìn trời đêm. Những vì sao phủ kín màn trời, trong nhất thời cô không rõ mình đang ở đâu, đang làm gì.
Người chuyển giới, nội gián, ẩn nấp…
Cô bật cười, những từ này cô từng nói khi đóng phim, giờ lại thành hiện thực trước mắt.
Không phải cô buồn, chỉ là không tin được.
Một người diện mạo bình thường, tính cách nhu nhược, ở giữa biển người chẳng ai để ý tới. Một người như thế, là chuyển giới cô không nói, nhưng cô ta lại là khủng bố nằm vùng.
Thái Lan, người chuyển giới; Afghanistan, phần tử khủng bố, giữa mấy thứ này đều có mối quan hệ vô hình, chỉ là không ai để ý tới mà thôi.
Thế giới này, chính là như vậy.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
*********
Màn đêm dày đặc, trong căn cứ có tiếng báo động sắc nhọn khiến mọi người giật mình. Bên ngoài có tin, mấy binh sĩ canh gác ngủ gật, Namyan bỏ trốn rồi.
Nhưng mười phút sau, cả cơn sóng bị dập tắt. Người không bỏ trốn được vì ở cổng có cài mật mã.
Tin tức này tới tai Paul, ông ta vô cùng tức giận, cho rằng đã nắm được nhược điểm của Niels, liền dẫn một đám người đến tra hỏi, định phê bình anh.
Ai ngờ Niels vẫn rất bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà nói, “Không có binh sĩ làm việc tắc trách, việc thả người là tôi ra lệnh.”
Paul cảm giác mình bị lừa gạt, kinh ngạc hỏi, “Vì sao chứ?”
“Để kiểm tra xem có phải cô ấy đột nhập vào hệ thống dữ liệu của chúng ta không.”
Một câu đã khiến Paul bình tĩnh lại, mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, não ông ta không xử lý kịp.
“Cậu nghi ngờ không phải cô ta?”
Niels sửa lại, “Sự thật đã chứng minh không phải cô ta.”
Paul, “Cậu dựa vào đâu mà nói vậy?”
“Cô ấy không thành thạo các con số, bởi căn bản cô ấy không biết giải mã.”
“Làm sao có thể nhìn ra được chứ?”
“Không phải nhìn ra, mà là kiểm tra. Ở đây tổng cộng mười gian phòng, bốn chỗ ngoặt ba chỗ rẽ, chỉ có một con đường duy nhất để chạy khỏi đây. Cô ta mất 10 phút, nói thẳng ra là cô ta không có tính toán về phương hướng chạy trốn. Bên cạnh đó, tôi cài đặt mật mã ở cửa, phương trận 3×3, tổng cộng 27 con số, thông qua Modulo 2 tiến hành trao đổi mã khóa lần hai [1]. Nếu là người bình thường sẽ không giải được, nhưng nếu là hacker thì có thể phá giải một cách dễ dàng.
[1] Theo wikipedia, modulo 2 tức căn nguyên thủy modulo n, được dùng trong mật mã học, trong hệ mật trao đổi khóa Diffie-Hellman.
Paul không có cách nào hỏi vặn ngược lại Niels nữa, so trí tuệ với anh chỉ khiến bản thân chịu thiệt.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Paul im lặng một hồi, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu đó.
“Đợi.”
“Đợi cái gì?”
“Đợi người đứng sau Namyan.”
Mỗi sự việc đều có người đứng sau giật dây, anh muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào thao túng những chuyện này.
“Nếu như đợi mà không có kết quả thì làm sao?”
Niels nói, “Mất kiên nhẫn, sẽ tự lòi đuôi.”
Nghe anh khẳng định như vậy, Paul liền hỏi, “Cậu có thật sự chắc chắn không?”
Anh không trả lời.
Hành quân đánh trận giống như đề toán học, biết càng nhiều điều kiện, đáp án càng chính xác. Namyan và Cazaar hai con đường, sau này nên đi tiếp thế nào, phải xem anh phá giải mật mã hai con đường kia kiểu gì.
*********
Qua lời Namyan, anh thu được một cái tên.
Ahmadi Najibullah.
Niels giật mình, anh có chút ấn tượng với cái tên này.
Hơn mười năm trước, anh từng nghe nói về người này ở trên mạng. Lúc anh tốt nghiệp thạc sĩ, còn đối phương vừa mới vào học, giống như anh, là thiên tài số học, là người duy nhất ngang sức ngang tài với anh. Nếu không phải vì khoảng cách địa lý, hai người chắc chắn không thể tránh khỏi việc so cao thấp.
Thảo nào hacker này luôn nhắm vào anh, hóa ra mục tiêu đúng là anh thật. Mười năm trước nợ nhau một ván so đo, mười năm sau người đó vẫn không bỏ cuộc.
Niels dở khóc dở cười, cái gì mà người thông minh nhất đều là người khác đặt cho anh, đâu có được trả lương, cũng chẳng thể hiện nhân phẩm, ngược lại còn khiến người khác thù ghét anh. Nếu biết hôm nay gặp chuyện này, thà năm đó anh nhận lời đấu một trận, thua thì thua.
Còn bây giờ, anh nhất định phải thắng cuộc chiến này.
Hang ổ của Ahmadi ở đâu, Namyan không biết, chỉ biết nằm giữa Shahidan và Skozar, chỗ đó có một ngôi nhà dân.
Nhưng thông qua vệ tinh định vị không thể tìm thấy căn nhà đó.
Một là Namyan nói dối.
Hai là nhà dân đã bị phá rồi.
Muốn tìm ra vị trí căn nhà đó, với nhà khoa học như Niels không hề dễ, nhưng cũng không phải không làm được.
Lĩnh vực toán học, còn thần kì hơn mọi người tưởng tượng.
Niels chuyển bản đồ 3D lên mặt phẳng phức, đặt hai thành thị trên trục thực (trục hoành), trung điểm của khoảng cách giữa hai thành thị trùng với điểm vuông góc của trục thực và trục ảo (trục tung). Như vậy, vị trí của Shahidan là -1, của Skozar là 1. Gọi vị trí nhà dân là y, y là số phức, y=a+i*b. Hang ổ của Ahmadi nằm ở giữa hai thành phố, chỉ cần tính được số phức này là có thể bắt được Ahmadi.
Nhưng cách tính này có một nhược điểm, đó là tốn thời gian. Giữa hai thành phố này có vô số điểm, dù dùng máy tính tính toán cũng cần ít nhất ba ngày.
Ba ngày, đủ để đối phương đánh hơi được mà chạy trốn.
Một lần nữa áp lực lại xuất hiện, phải tranh thủ thời gian.
Trọng trách này không ai gánh nổi, chỉ có Niels.
*********
Cả ngày Niels không ra ngoài mà ở trong phòng làm việc. Đang kẹt tại một điểm, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh còn chưa mở miệng, cửa phòng đã mở ra.
Ở ngoài là Mark và Frank.
“Có chuyện gì?”
Frank đi vào trước, đặt cơm tối xuống, “Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?”
Niels, “Tôi rất bận.”
“Hôm nay là ngày lễ, nghỉ chút đi.”
Niels khẽ giật mình, “Ngày gì cơ?”
Mark cướp lời, “Ngày Quốc khánh.”
Ngày thống nhất của nước Đức, được gọi là Quốc khánh Đức.
Niels đặt đồ ăn qua một bên, rồi nhìn vào máy tính, “Chúng ta đã ở nơi này, còn bàn tới nghỉ lễ sao?”
Frank đưa tay chắn màn hình, “Được rồi, chỉ một lúc thôi mà.”
Niels hỏi, “Vậy hai người muốn gì?”
“Tìm anh đến uống rượu chơi bài.”
Niels lắc đầu, “Tôi không uống rượu.”
“Quốc khánh không uống rượu mà coi được à?”
Niels không còn cách nào khác, có mấy gã bạn xấu thế này, muốn yên tĩnh làm việc cũng khó.
Mark hỏi, “Phàn Hi đâu nhỉ?”
Niels nhún vai, “Chắc là ngủ rồi.”
Frank sửa lại, “Đang uống rượu dưới kia.”
Niels không tiếp lời.
Frank cố ý trêu chọc, bổ sung thêm, “Cùng đàn ông.”
Niels cười cười.
Thấy anh có vẻ không quan tâm, Frank liền hỏi, “Anh gặp tình địch mà không ghen à?”
Anh cười lạnh nhạt, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Niels không nói gì, còn Mark xen vào, “Lão đại còn cần ghen sao? Fancy đi ngàn dặm xa xôi, chẳng phải vì anh ấy à?”
Frank bị Mark chặn họng, không thể phản bác.
“Bia đâu?”
Mark nói, “Ở ngoài cửa.”
“Bê vào đây.”
“Sao anh không tự bê đi?”
“Cả người cậu là cơ bắp, không dùng vào việc này thì dùng làm gì?”
“…” Cái người này.
Mark hậm hực ra mở cửa lấy bia, ai ngờ cửa vừa mở ra, bên ngoài xuất hiện một bóng người. Áo da quần da, mái tóc buộc cao, vô cùng cuồng dã.
Không phải Phàn Hi thì còn ai nữa?
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, Phàn Hi nhíu mày, “Sao thế, không hoan nghênh à?”
“Không có, không có.” Mark vội xua tay, nghiêng người để cô đi vào, thuận tay xách luôn két bia, đặt xuống đất. Rồi mở một chai đưa cho cô, “Chúng tôi định thư giãn một tí, cô tới thật đúng lúc.”
Phàn Hi nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm, quay người hỏi, “Định thư giãn cái gì?”
“Đánh bài uống rượu, nói chuyện phiếm.”
Phàn Hi tự vào cửa sổ, “Thêm tôi nữa.”
Thấy cô định hút thuốc, Frank lập tức châm lửa cho cô, mập mờ nháy mắt, “Người lúc nãy chủ động tới bắt chuyện là ai thế?”
Phàn Hi nhếch môi, “Chẳng nhớ nữa.”
“Mới được năm phút đã quên rồi sao?” Frank nhướng mày, “Thằng cu đó có vẻ rất thích em.”
Phàn Hi vui vẻ nói, “Chị đây có tới 30 triệu fans, chẳng nhẽ phải nhớ mặt từng người sao?”
Mark lập tức giơ ngón cái về phía cô.
Frank cười cười, “Được rồi, tôi hiểu rồi, hai người các người đều là thần thánh, mới có thể hấp dẫn lẫn nhau.”
Nghe vậy, Mark dí sát mặt vào Frank, kêu lên, “Không phải chứ? Giờ cậu mới biết cái này à?”
Frank đẩy mặt anh ta ra, “Cút.”
Phàn Hi hút xong một điếu, đi đến cạnh Niels, ngồi trên thành ghế, tựa lưng vào tay anh. Ánh mắt đảo qua cặp lồng cơm, còn nguyên. Cô khẽ nhíu mày, “Nhà khoa học, lại mất ăn mất ngủ à?”
Mark nói, “Lão đại của chúng tôi là người bận rộn.”
Phàn Hi không để ý Mark, chạm vào mặt Niels, giọng nói vô cùng mềm mại, “Sức khỏe quan trọng, anh ăn cơm đi đã.”
Mỗi chữ trong câu nói đều thể hiện sự quan tâm, tim Niels khẽ đập mạnh, anh không nói gì mà lập tức ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Phàn Hi dịu dàng như vậy.
Cũng là lần đầu tiên Niels nghe lời như thế.
Mark khẽ cảm thán, đây là thế giới của nam thần nữ thần, người bình thường như anh ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Sau khi ăn cơm xong, Niels dọn dẹp đồ đạc, bốn người ngồi thành một vòng đánh bài.
Trên mặt đất đầy vỏ chai bia, Frank nói, “Ai thua người đấy uống.”
Bọn họ chơi Blackjack. Bài của người phương Tây, quy tắc của người phương Tây.
Phàn Hi thông minh, hướng dẫn một lần là hiểu.
Chơi mấy ván, cô ném bài xuống, nói, “Chơi thế này thì có nghĩa gì chứ?”
Thấy người đẹp không vui, Mark hỏi, “Vậy cô muốn chơi thế nào?”
“Muốn chơi lớn một tí.”
“Được, chơi lớn thì chơi lớn.” Mark cắn răng, rút từ ví ra tờ 500 Euro, đặt lên bàn.
Phàn Hi hỏi, “Anh làm gì thế?”
Mark nói, “Cô bảo chơi lớn còn gì?”
Phàn Hi thổi một cái, tờ tiền bay xuống đất.
Mark vội nhặt lên, vẻ mặt đau lòng, “Tiền lương một tuần của tôi đấy.”
Phàn Hi liếc anh ta, “Ai chơi bài ăn tiền với anh chứ?”
“Không ăn tiền thì chơi kiểu gì?”
Nghe anh ta hỏi vậy, cô liếc qua Niels, vẻ mặt như cười như không.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Niels lập tức hiểu cô định bày trò gì, nhưng chưa kịp ngăn cản, cô đã nói, “Ai thua người đấy cởi đồ.”
Frank nghe xong lập tức đập bàn, “Ý kiến hay!”
Niels nói, “Tôi phản đối.”
Phàn Hi không để ý đến anh, lạnh lùng nói, “Không phải các anh nói chuyện dân chủ sao? Bỏ phiếu đi.”
Frank đầu tiên, “Tôi đồng ý.”
Phàn Hi nhìn Mark, “Anh thì sao?”
Mark ngơ ngác, “Tôi làm sao?”
Frank vỗ vào đầu anh ta một cái, “Đừng có giả ngu. Nếu cậu đồng ý thì là ba thắng một; còn cậu không đồng ý thì hòa nhau.”
Mark vô thức nhìn Niels.
Anh ta vừa quay đầu liền bị Phàn Hi ngăn lại.
Cô giữ lấy cằm anh ta, nói, “Anh nhìn anh ấy làm gì, nhìn tôi đây này. Được rồi, giờ nói cho tôi biết, chơi hay không chơi?”
Mark sợ Niels, nhưng còn sợ Phàn Hi hơn. Vì vậy Mark quyết định, “Tôi chơi!”
Phàn Hi buông tay, nhìn Niels, vẻ mặt đắc ý, “Ba – một, đa số thắng thiểu số.”
Niels cau mày, vẻ mặt u ám.
Phàn Hi chẳng hề sợ hãi, “Anh không thích chơi thì đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ đi.”
Mark nhắc nhở, “Đây là phòng lão đại mà.”
Phàn Hi nhướng mày ra vẻ thách thức.