Giữa trưa, mặt trời chói chang, Phàn Hi dạy học xong, đang thu dọn bục giảng. Lúc này, Jammy và một đám thanh niên trai tráng đi tới, trên tay bọn họ bưng đồ ăn và trà.
Đi đến trước mặt Niels, Jammy đặt tay lên ngực, nói, “Đây là người của thôn trang chúng tôi, sau khi ăn cơm xong, các anh có thể đưa họ đi.”
Niels từ tốn đáp lễ.
Kê lại bàn ghế, trải thảm trên mặt đất, đồ ăn bày ở chính giữa, mọi người ngồi thành một vòng tròn.
Phàn Hi ở bên cạnh hút thuốc, Namyan chạy tới, xoa xoa hai tay, chuẩn bị ngồi xuống, ai ngờ Jammy đột nhiên nói, “Phụ nữ không thể ngồi ăn chung với đàn ông.”
Namyan lúng túng đứng dậy, cô ta nhát gan, chẳng dám nói gì. Phàn Hi cười lạnh, “Hôm nay tôi không thể ngồi đây sao?”
Jammy lắc đầu, “Không.”
Cô quay sang nhìn Niels, anh không nói gì, ánh mắt ý bảo cô ra ngoài trước.
Phàn Hi búng tàn thuốc xuống bên cạnh chân anh, Niels ngẩng lên nhìn cô cảnh cáo.
Phàn Hi chẳng nói gì, đứng dậy, nhưng lúc đi ngang qua Jammy, cô đá mạnh một cước vào cánh cửa. Lực chân của cô không nhỏ, cánh cửa yếu ớt liền thủng một lỗ, xà nhà rung rung, một đống bụi màu xám tro rơi xuống, vừa vặn rơi vào đồ ăn của bọn họ.
Cô nheo mắt nhìn đám đàn ông, dáng vẻ vô cùng cao quý tựa nữ thần.
Mấy người đàn ông Afghanistan cả đời chưa từng gặp cô gái nào hung dữ như vậy, liền quay sang nhìn nhau.
Mark nói với Jammy, “Trưởng thôn, tôi có thể đưa ra một đề nghị không?”
Jammy gật đầu.
Mark nói, “Gây chuyện với ai cũng được, nhưng đừng bao giờ chọc vào nữ ma đầu này.”
“...”
***
Đi ra bên ngoài, Namyan đuổi theo nói, “Fancy, cảm ơn cô đã trút giận cho tôi.”
Phàn Hi lắc đầu, “Không phải vì cô, đừng tưởng bở.”
Namyan biết rõ cô mặt lạnh tim nóng, vì vậy ngoài miệng không nói gì nữa, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích.
Phàn Hi trước giờ rất lạnh lùng, chẳng thích tạo quan hệ với người khác, vì vậy Namyan chỉ nói với cô được vài câu thì không thể tiếp tục nữa.
Mặt trời chói chang nhưng gió cũng lớn, nên không hề cảm thấy nóng.
Phàn Hi đứng ở sườn núi, dõi mắt ra xa. Dưới chân núi có một mảng lớn cây anh túc, đúng mùa hoa nở, cả biển hoa đỏ rực, dập dờn như thủy triều.
Kiều diễm, nhưng có độc.
Cô đứng nhìn một lúc, rồi rút điện thoại ra, không có sóng, không thể gọi điện. Cô tự chụp một bức, nhưng để quá gần nên không lấy được toàn cảnh.
“Để tôi chụp giúp cho.”
Phàn Hi ngẩng đầu, là Mark. Cô đưa điện thoại cho anh ta, rồi nói cảm ơn.
Mark nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô, “Cô có muốn tạo dáng không?”
Phàn Hi nhướng mày, “Chỉ cần trong ảnh có tôi, động tác nào cũng là tạo dáng.”
Mark lập tức cạn lời, bật ngón cái về phía cô.
Anh ta chụp một tấm, trong tấm ảnh, cô mỉm cười nhẹ, khăn lụa bay phấp phới. Cô nói không sai, tùy ý làm một động tác cũng khiến người ta điên đảo. Tay Mark run run, lại chụp thêm tấm nữa rồi mới trả lại di động.
“Anh không ăn cơm với họ mà chạy tới đây làm gì?”
Mark chợt nhớ ra mục đích của mình, “Tôi có phần cô đồ ăn, cô có đi không?”
Phàn Hi không buồn chớp mắt.
Mark biết cô còn tức giận, vội khuyên giải, “Lão đại cũng là bất đắc dĩ, chúng tôi đang thỏa thuận với Jammy, chỉ có thể chiều theo ý ông ta.”
“Mark.”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Mark vội thưa.
“Tôi không giận anh, anh không cần giải thích đâu.”
“...” Mark nói, “Vậy đi ăn cơm đi. Bận rộn cả sáng rồi, cô không đói à?”
Cô quay đầu, “Anh làm cho Niels đến đây đi.”
Mark thở dài, “Cuối cùng giữa hai người có chuyện gì thế? Cứ phải đối đầu với nhau làm gì.”
Phàn Hi hừ một tiếng, “Ai thèm đối đầu với anh ấy.”
Mark nói, “Mắt tôi đâu có mù, thấy hết rồi. Nếu không phải vừa mắt nhau rồi, ai thèm ăn no rỗi việc, chẳng có vấn đề gì cũng cãi nhau chứ.”
Cô không đáp lời.
Mark định nói gì đó, nhưng lại chợt nhớ ra, liền bảo, “Fancy, thực ra Niels vô cùng ấm áp.”
Ấm áp? Phàn Hi phì cười, ngoại trừ chỗ kia nóng, thì còn chỗ nào nóng chứ?
“Không tin. Tôi thấy anh ấy giống như ngọn núi, núi băng ấy.”
Mark vội giải thích, “Đấy là do cách xử sự của cô chưa phù hợp. Cô dịu dàng với anh ấy một chút, núi băng cũng phải tan thôi.”
Phàn Hi nhìn anh ta, “Tôi thấy anh tan thì có.”
Mark xấu hổ gãi đầu, “Tôi nói thật mà.”
Phàn Hi, “Tôi biết rồi.”
Biết nhưng cô vẫn không đi, cô phải ở đây chờ Niels đến nhường cô, Mark nhìn cô, bất đắc dĩ trở về chuyển lời.
Gió thổi phần phật bên tai, Phàn Hi kéo khăn trùm xuống.
Mái tóc xoăn đen dài bị gió thổi mạnh, trên nền trời xanh mây trắng, vô cùng tương phản.
Sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân, tim cô khẽ run lên, cô biết là Niels đến.
Niels đến bên cạnh cô, hai người đứng sóng vai, đều trầm mặc.
Phàn Hi muốn hút thuốc, nhưng gió quá lớn, không thể đốt nổi. Niels thấy vậy, liền rút bật lửa từ trong túi ra, thong thả đến trước mặt cô, dùng thân thể cao lớn chắn cơn gió mạnh.
Cuối cùng cũng châm được thuốc, Phàn Hi hít một hơi thật sâu, vừa hé miệng, khói thuốc đã bị gió thổi tan.
Sau khi đốt thuốc xong, Niels định lùi lại thì bị cô túm lấy, móng tay cô đâm vào mu bàn tay anh. Anh nhìn cô, đôi mắt xanh lục vô cùng trong trẻo, cô cũng nhìn anh, nhưng lại nheo mắt, giống như con mèo lười biếng. Hai người họ, một người quay lưng, một người đứng đối diện với ánh mặt trời, hai người đứng đấy đối mặt với nhau.
Phàn Hi hỏi, “Các anh đến nơi đây làm gì?”
“Giải phóng quốc gia này.”
“Giải phóng thế nào?”
“Mang lại độc lập, tự do, bình đẳng.”
Cô nghe xong liền mỉm cười, “Vừa rồi anh đã không truyền quan niệm này cho bọn họ, ngược lại lại bị họ làm ảnh hưởng.”
Niels thoáng trầm mặc, rồi nhượng bộ, “Cô nói đúng. Vừa rồi là tôi xử lý không tốt. Tôi xin lỗi.”
Cô kẹp điếu thuốc, khoanh tay trước ngực nhìn anh, như thể đang đoán trong lời của anh có mấy phần thật lòng.
Lại một trận gió lớn thổi qua, tóc của cô khẽ quệt vào mặt anh.
Niels nhìn cô, trong lòng như có bàn tay đang càn quấy.
Tóc cô rối tung, bay trong gió.
Cô gái này, không hề thuộc về nơi đây.
Nhưng, cô vẫn xuất hiện hàng ngày, cảm giác tồn tại vẫn mạnh mẽ như thế.
Anh vô thức vươn tay, vén nhẹ tóc cô.
Phàn Hi nhìn anh, đột nhiên ghé mặt, đưa lưỡi liếm vào cổ tay anh. Hơi mặn, mùi vị của mồ hôi xen lẫn cát đá, còn có mùi vị của đàn ông, khiến cô thoáng rung động.
Tim Niels đập mạnh một cái, cảm giác mềm mại ẩm ướt như một luồng điện, xuyên qua da thịt, chui vào huyết quản của anh, đánh thức tất cả các tế bào trong cơ thể.
Thấy anh nhìn mình, cô cười, để lộ hàm răng trắng.
Cô đứng dưới ánh mặt trời, vô cùng cuồng dã.
Cô lướt qua anh, đi về phía trường học, đi được vài bước thì quay lại, cười cười, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Nụ cười nhẹ nhàng nhưng động lòng người, anh lẳng lặng nhìn cô, nhất thời thất thần.
Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn vang lên, mặt đất như thể sắp nứt ra, Phàn Hi suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt Niels vô cùng nghiêm trọng, chưa kịp mở miệng hỏi, lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Niels nhanh nhạy hơn cô nhiều, như thể cảm nhận được trước tiếng nổ, anh nhào tới ôm cô ngã xuống. Phàn Hi không kịp đề phòng, đầu đập xuống đất, liền cảm thấy choáng váng. Cùng lúc đó, cát bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Cô nằm trong lòng anh, hốt hoảng nhìn cảnh vật qua khe hở từ cánh tay. Không thể nhìn thấy mặt trời, đất cát khắp nơi, một đám mây màu đen giăng kín trời. Cảnh vật tựa như phim trường, nhưng thật hơn rất nhiều.
Phải hiểu rằng, vừa rồi thần chết và cô chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Cô chớp mắt, tai ù đi, tim đập mạnh, hô hấp dồn dập, nhất thời không thể bình tĩnh. Cô thậm chí còn không cảm nhận được tay chân mình.
Một phút sau, ý thức mới dần trở lại, trên mặt cô bắt đầu thấy đau, cô bừng tỉnh lại. Đập vào mắt cô là Niels, đôi mắt anh ngập tràn lo lắng, lúc ấy cô chợt nghĩ, hóa ra, một người đàn ông trầm ổn cũng có lúc hốt hoảng đến mức này.
“Phàn Hi, cô không sao chứ? Có bị thương không?”
Cô nắm tay anh, giọng hờn dỗi, “Không bị thương thì cũng bị anh đè cho thành bị thương.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, định trở mình rời khỏi người cô, lại bị cô vòng tay qua cổ.
Niels nhíu mày, “Đừng...”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, môi đã chạm nhau. Cô ôm lấy khuôn mặt anh, vuốt ve lỗ tai anh, dùng đầu lưỡi của mình thấm ướt đôi môi của anh.
Một nụ hôn, ngắn ngủi rồi lại triền miên, cô rời khỏi môi anh, dùng mũi cọ nhẹ chọp mũi anh. Chỉ một giây trầm mặc, môi hai người lại quấn lấy nhau. Nhưng lần này là anh chủ động.
Nụ hôn mãnh liệt trong cát bụi, sau lưng là ngọn lửa bùng cháy, nếu Mark thấy được, sẽ kinh ngạc tới không nói nên lời.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng thở hổn hển của Mark, “Lão đại, lão đại, anh có sao không?
Niels như bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy Phàn Hi ra, “Tôi không sao.”
Mark nói, “Tình hình không ổn rồi, người của chúng ta thì thương nhẹ, nhưng trưởng thôn và đám người của ông ta bị thương nặng. Anh mau tới xem đi.”
Sự việc khẩn cấp, Niels lập tức đứng dậy, Phàn Hi cũng đứng dậy theo.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, một viên đạn không rõ từ hướng nào bắn tới, ngay cạnh chân phải của Phàn Hi. Chỉ lệch một ly thôi là chân cô trúng đạn rồi.
Không ngờ có người đánh lén, mặt Niels biến sắc, anh kéo cô ra sau lưng mình, Phàn Hi chưa kịp đứng vững thì có cơn gió lớn thổi tới. Đúng lúc đó, ở eo Niels đau buốt, anh đứng không vững, ngã ra phía sau, kéo theo Phàn Hi cùng lăn xuống sườn dốc.
Hai người lăn tới chân núi, mở mắt ra thì thấy cả cánh đồng hoa anh túc rộng lớn.
Tai Phàn Hi ù đi, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, ngồi xổm nôn khan vài cái.
Cô đột nhiên nhớ ra Niels, anh nằm cách đó không xa, chẳng rõ sống chết. Cô nhớ tới chuyện lúc nãy, lòng cô thắt lại, lúc lăn xuống dốc, anh bị trúng đạn. Mà phát súng đó là anh đỡ thay cô!
Bất an, hoảng hốt, cô vội bò về phía anh.
Niels nằm trong cánh đồng hoa, cả người không hề có vết máu. Anh mặc áo rất dày, không thể nhìn được là bị thương ở đâu, Phàn Hi hoảng loạn kiểm tra hơi thở của anh.
Không còn thở nữa!
Thời khắc này, tim cô như thể ngừng đập theo.