“Mắt khói đánh chưa đủ.” Phàn Hi hơi nâng cằm, giống như con thiên nga cao ngạo, xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt mình.
Nghe vậy, Kevin liền đánh lại phấn mắt cho cô.
“Thế nào?”
Cô gái trong gương có thể nói là hoàn mỹ, đôi mắt mèo yêu mị, chiếc mũi cao thẳng tắp, cặp môi đỏ mọng khêu gợi, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, dáng người thon gọn hấp dẫn, đây chính là nữ thần trong lòng đàn ông.
Cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hài lòng.
Phàn Hi mỉm cười, cuối cùng cô cũng trở về thế giới văn minh, Afghanistan trở thành quá khứ rồi.
Nửa tháng trước, Niels và Alan tìm thấy cô trong hang đá ở vùng ngoại thành Shahidan. Lúc đó, trên người cô bị buộc bom điện tử, tưởng rằng đã sớm mất mạng, không ngờ quả bom đó không nổ. Sau này mới biết, hóa ra không phải kì tích, mà là Alan trêu hai người. Vào 30 giây cuối cùng, anh ta đã phá bỏ thành công, chỉ là không nói cho bọn họ biết.
Một trò đùa, lại ép Niels nói thật lòng mình.
Anh yêu cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Thời khắc đó, không cần tới ngôn ngữ, cô có thể cảm nhận được tình cảm thật lòng của anh.
Nhưng, cô lại phụ anh.”Chương Tuyệt”gọi một cú điện thoại, bảo cô hãy trở về.
Trước khi đi, anh không đến tiễn cô.
Cô biết, không phải anh không yêu cô, ngược lại là vì quá quan tâm, nên mới để cô tự lựa chọn.
Yêu không phải là trói buộc, mà là tự do. Cho dù cô bay tới chân trời góc bể, chỉ cần là là tự nguyện, cô sẽ không bao giờ hối hận.
Vì vậy, Phàn Hi chọn rời đi, trở lại thế giới thuộc về mình.
Tình yêu và bánh mì, cô chọn bánh mì.
Lòng người thay đổi, tình yêu có thể phản bội, còn bánh mì thì không.
Cô công bố video ở Afghanistan với mọi người, làm dậy lên một cơn sóng dư luận, chuyện cô làm khiến sau một đêm cô trở thành nữ minh tinh có sức ảnh hưởng nhất năm nay. Giá trị tình người nổi bật lên giữa trận chiến tàn khốc, đồng thời cũng ca ngợi sự dũng cảm, chân thật của cô, khiến những người thích cô ngày càng nhiều hơn, mấy kẻ hạ nhục cô trước đây chẳng dám lên tiếng phản bác. Bởi cô đứng ở phe chính nghĩa, hạ thấp cô, chính là trở thành kẻ địch của cả thế giới.
Cơn sóng cô mang đến, quét sạch từng chỗ bẩn, Phàn Hi một lần nữa leo lên trang nhất các tờ báo.
Hiện trên mặt báo chỉ có bốn chữ: Nữ Vương trở về.
Hình tượng vô cùng chuẩn xác.
Cô chính là nữ vương, là nữ vương trong giới showbiz.
Không có một nghệ sĩ nào lộ clip nóng, mà trong thời gian ngắn ngủi có thể tẩy trắng sạch sẽ, đàng hoàng ngẩng cao đầu. Trong giới ngoài giới đều cảm thán cho vận may của cô, nhưng chỉ có Phàn Hi biết, để trở lại sân khấu, lấy lại ánh hào quang của bản thân, cô phải dùng máu và nước mắt, thậm chí suýt dùng tính mạng để đổi lấy, chứ chẳng phải mấy thứ may mắn trời ban.
Cô ngoan độc, đủ cay, đủ độc, để đối mình đối người.
Người cực đoan, sẽ không đi cùng đường với người khác.
Kevin giúp cô trang điểm, Chương Tuyệt tới, trong tay là giày cao gót của nữ vương.
Đôi giày là tác phẩm nổi tiếng của nghệ nhân người Pháp, dùng vàng, mã não, đá quý và lụa thủ công làm nên, xinh đẹp và xa hoa.
“Trên đời chỉ có một đôi thôi.” Chương Tuyệt đưa giày cho cô.
Phàn Hi nhìn thoáng qua, gương mặt không lộ cảm xúc, đưa tay nhận lấy.”Chương Tuyệt”nghiêng đầu nhìn cô, “Anh còn tưởng em muốn nó lâu rồi.”
Đúng là rất muốn, nhưng đó là lúc cô chưa tới Afghanistan.
Sau khi trở về, cô lại có chút không muốn nữa.
Phàn Hi mỉm cười, nhận đôi giày, nói, “Vất vả cho anh rồi.”
Cô đi đến trước giá treo lễ phục, trợ lý Lâm Duyệt thay cô lấy đồ xuống, đặt trên cánh tay cô.
Ngón tay Phàn Hi vuốt ve lớp vải gấm, đã đi hơn nửa năm, cả ngày sống dưới họng súng cùng đám đàn ông, giờ về nước, lại có chút không quen.
Thấy cô ngẩn ngơ, Chương Tuyệt còn tưởng có vấn đề, liền hỏi, “Em sao thế?”
Phàn Hi hoàn hồn, lắc đầu, đi vào phòng thay đồ.
Lễ phục của cô là may theo số đo, mỗi chi tiết đều được thợ may làm tỉ mỉ, cho dù là nếp gấp ở ngực, hay là đường cong ở eo, đều chuẩn từng chút một, tôn thêm dáng người cô.
Lúc cô kéo rèm đi ra, Chương Tuyệt và Lâm Duyệt có chút thất thần.
Xinh đẹp động lòng người.
Thấy hai người họ hồn xiêu phách tán, Phàn Hi hỏi, “Thế nào?”
Lâm Duyệt lập tức giơ hai ngón cái lên, “Đẹp không gì sánh bằng.”
Phàn Hi cười nhạt một tiếng, giơ tay phải ra. Thấy thế, Lâm Duyệt vội đỡ lấy tay cô, “Chị, cẩn thận.”
Lên xe ô tô, thoáng cái đã đến hội trường.
Vô số xe xịn và người đẹp, Phàn Hi xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một trong số đó.”Chương Tuyệt”hỏi, “Chuẩn bị xong chưa?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt trang điểm kĩ càng, nhưng cũng chỉ là mặt nạ giả dối. Sau khi đeo mặt nạ lên, sẽ chẳng ai nhìn thấu cô, đến gần cô, cô đã trở thành nữ vương.
“Cũng chẳng phải lần đầu lên sân khấu.” Cô nhàn nhạt đáp, giọng nói mang theo tia trào phúng.”Chương Tuyệt”thở dài, nữ thần đã trở về, còn lạnh lùng tàn khốc hơn trước đây.
Thấy anh muốn nói gì lại thôi, Phàn Hi nhíu mày, “Muốn nói gì thì nói đi, đừng vòng vo.”“Chương Tuyệt”nói, “Phàn Hi, em và Niels, hai người...”
Cô cong cong khóe miệng, sau đó nói, “Em ngủ với anh ta rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Đá rồi.”
Lời cô nhẹ tựa mây bay, dường như sự thật cũng chỉ như cơn gió đêm, nhưng Chương Tuyệt chẳng thấy đơn giản như thế. Bởi vì anh ta và cô đâu phải người bình thường, làm gì có chuyện thỏa hiệp dễ dàng vậy.
Vì vậy, anh ta lại hỏi, “Em muốn thử yêu, đã thử được chưa?”
Phàn Hi trầm mặc.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến cặp mắt kia. Cặp mắt màu lục trong bóng tối, giống như sói; cặp mắt màu lục dưới ánh sáng, dịu dàng tựa nước.
Anh không cần chết cùng tôi. Cô nói thế.
Nhưng tôi cam tâm tình nguyện. Anh trả lời.
Tình nguyện cùng cô xuống địa ngục, anh là người đầu tiên, cũng sẽ chẳng có người thứ hai.
Bởi thế giới của cô quá đỗi giả dối, tình yêu là món đồ xa xỉ, sẽ chẳng bao giờ có được.
Cô hiểu rõ, cô không nên bỏ lỡ anh.
Nhưng, cô lại chọn rời đi.
Anh nói đúng, cô không có tim.
Thấy cô không nói gì, sắc mặt lạnh lẽo, Chương Tuyệt khẽ thở dài, rồi nói, “Thôi được rồi, bỏ qua thì bỏ qua, đừng nghĩ nhiều.”
Cô cười lạnh, “Ai nói em nghĩ tới anh ấy chứ. Em đang nghĩ xem lát sẽ nói gì.”
“...”
Xe dừng lại, Chương Tuyệt đi xuống, mở cửa giúp cô.
Giày cao gót màu hoa hồng vô cùng nổi bật đặt xuống nền đất, đôi chân trắng nõn của cô bó lại trong chiếc giày, giống như một kiệt tác nghệ thuật. Sau đó, cô bước ra từ trong xe, khoác tay Chương Tuyệt, động tác vô cùng trang nhã.
Đám phóng viên lập tức nhao nhao chen lấn, ánh đèn flash lóe lên không ngừng.
“Tiểu thư Fancy, chuyến hành trình Afghanistan của cô đã kết thúc đầy mỹ mãn rồi sao?”
“Ảnh chụp trên weibo của cô đều là thật sao?”
“Nghe nói cô suýt mất mạng, cô đã thoát thân như thế nào?”
Các câu hỏi được đặt ra liên tiếp, giống như ném bom về phía cô, Phàn Hi nhìn bọn họ, mỉm cười không đáp.”Chương Tuyệt”đi bên cạnh cô, vội cùng bảo an cách ly đám phóng viên.”Chương Tuyệt”nói, “Sau này chúng tôi sẽ mở họp báo, xin mọi người bình tĩnh.”
Phàn Hi đi về phía trước, đằng sau là đám phóng viên lao nhao ồn ào.
Lâm Duyệt thở dài, “Khí thế của chị, đúng là không gì sánh kịp.”
Đi vào hậu trường hội trường, từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, đây là những người cô từng quen biết.
Cuộc sống của cô thay đổi rất nhanh, lúc mới nổi, người người đến nịnh bợ xây dựng quan hệ, chỉ tiếc không thể dính lấy cô 24/24; lúc cô sa vào vũng lầy, bọn họ lại trốn tránh, coi cô như sao chổi, chạm vào là chết.
Giờ cô đã trở về, không biết tương lai sẽ phát triển ra sao, nhưng chẳng ai dám coi thường cô nữa. Vì vậy, khi nhìn thấy cô, đám người đó đều nói mấy câu khách sáo như: Cô thật dũng cảm, cô thật tài giỏi,...
Nhìn thấy cô, Chu Hân là người khó chịu nhất, thái bình chưa tới một năm, kẻ địch đã trở lại.
Có phóng viên ở đây, không thể trở mặt được, cô ta đành giữ bộ mặt tươi cười.
“Chuyện gì thế này, mới hơn nửa năm không gặp mà da cô đã đen sạm hết rồi? Nhìn xem, tóc đều chẻ ngọn, răng cũng chẳng trắng như trước nữa.”
Phàn Hi chẳng để tâm, chỉ cười, “Với nhân khí của tôi hiện tại, những thứ khác chỉ là mây bay thôi.”
Sắc mặt Chu Hân cứng đờ.
Phàn Hi nhìn cô ta một cái, nói, “Nghe nói nửa năm nay cô cũng nhận không ít hợp đồng, sao mãi không nổi tiếng vậy? Hân à, cô cũng phải nghĩ lại bản thân mình đi, đừng đổ tại đạo diễn không cho cô cơ hội.”
Chu Hân nhíu mày, tức tới nghiến răng nghiến lợi. Đồ khốn nạn, dám đạp trúng chỗ đau của cô!
Thấy cô ta tức giận, Phàn Hi vẫn giữ nụ cười, “Đừng nóng giận chứ, ở đây nhiều phóng viên như thế, không hay đâu. Người biết, thì biết chúng ta bất hòa, còn người không biết, sẽ nghĩ cô dựa hơi tôi để nổi tiếng đấy.”
Chu Hân khẽ giật mình, lời này rõ ràng là uy hiếp, nhưng cô ta không thể phản bác.
Cô ta cười lạnh, nhìn Phàn Hi, “Phàn Hi, cô được đấy, vừa đi nửa năm, khi về đã khôn hơn nhiều. Nhưng đừng quá kiêu ngạo, tức nước vỡ bờ, cô cứ chờ xem.”
Phàn Hi chỉ vào mắt mình, “Tôi vẫn luôn chờ mà.”
Cô ta hừ một tiếng rồi rời đi.
Tiệc tối bắt đầu khai mạc, hôm nay là lễ trao giải Filmaid Asia, nói một cách khác là trao giải cho nghệ sĩ có sức ảnh hưởng nhất Châu Á.
Để cho lễ trao giải trở nên long trọng, nên ban tổ chức có mời các minh tinh Hollywood tới. Các nhân vật nổi tiếng cùng tụ họp dưới một mái nhà.
Phàn Hi ngồi xuống vị trí khách VIP, bên cạnh là người đại diện Chương Tuyệt, tất cả đều bình thường, đều thuộc quỹ đạo của cô.
Người đọc diễn văn có đôi mắt màu lục, dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Cô đột nhiên thất thần.
Nghĩ đến chuyện nửa tháng trước.
Cô đứng trên trực thăng, cánh quạt quay nhanh dần, mái tóc đen của cô bị gió thổi tứ tung.
Cuối cùng anh vẫn tới tạm biệt cô.
Vốn là hai hành tinh, chỉ giao nhau tại một điểm, rồi lại tiếp tục lướt qua.
Phàn Hi, “Tôi phải đi rồi.”
Niels gật đầu, “Tôi biết.”
“Anh không muốn nói gì à?”
Anh lắc đầu.
Cho dù nói gì cũng chẳng thể thay đổi hiện thực, vì vậy nói gì cũng vô nghĩa.
Phàn Hi đột nhiên cất giọng, mang theo một tia khẩn cầu, “Anh nói đại cái gì đi.”
Niels đành nói, “Chúc cô thượng lộ bình an.”
Một lời chúc xa lạ.
Cô đứng dưới cánh quạt trực thăng, nhìn anh trọn vẹn một phút đồng hồ, ngoại trừ tiếng gió và tiếng động cơ, cả hai đều im lặng.
Cảnh tượng đó đã trở thành hồi ức.
Sau khi trở về Trung Quốc, cô vẫn không hiểu, tại sao anh không giữ cô lại? Nếu như anh giữ cô lại, cô có ở lại không?
Anh nói sai rồi, không phải cô không có tim, mà ngược lại, tim cô quá lớn, nên tất cả mọi chuyện với cô đều là hạt cát bình thường. Anh có thể hiểu rõ bất cứ ai, nhưng lại chẳng thể nắm bắt được cô.
Hai người, hấp dẫn lẫn nhau, đáng tiếc, một người quá cao ngạo, một người quá lý trí, rồi cứ thế lướt qua nhau.
...
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có người đẩy cô một cái.
Những kí ức lập tức tan thành bong bóng.
Phàn Hi giật mình, vội hoàn hồn lại.”Chương Tuyệt”nói, “Còn chờ gì nữa, mau lên nhận giải đi.”
Phàn Hi ngẩng đầu.
Cả trăm nghìn ánh mắt đang đổ dồn về phía cô.
Người chủ trì đưa tay ra nói, “Xin hãy nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt, hoan nghênh nữ minh tinh điện ảnh có sức ảnh hưởng nhất Châu Á - Phàn Hi!”
Phàn Hi đứng lên, lập tức ánh đèn chiếu sáng vị trí của cô.
Trong nháy mắt, cả người cô như tỏa ánh hào quang rực rỡ. Phàn Hi hít một hơi thật sâu, cô đã thực sự trở về rồi.