• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Niels đi rồi, Phàn Hi mới kéo rèm đi ra ngoài.

“Thấy xong liền phát nghiện?” Frank cười gian xảo như hồ ly.

Trước đây, lúc mới gặp anh cô đã phát nghiện rồi, nhưng cơn nghiện này càng lúc càng mãnh liệt, dù sao với những thứ khó đạt được, càng khiến con người ta điên cuồng hơn.

Cô không đáp lời, đi ra mở cửa.

Frank gọi với theo, “Em đi đâu thế?”

“Tập luyện.”

Anh ta nhướng mày, “Bây giờ á? Mọi người nghỉ trưa hết rồi.”

Đúng lúc thật, thao trường vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.

Cô trở về phòng, đóng sầm cửa lại.

Lúc này, Namyan đang dọn đồ, thấy cô đến, cô ta vui vẻ nói, “Fancy à, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Phàn Hi lắc đầu, “Không muốn ăn.”

Namyan nghe xong, mặt mày ủ rũ, “Không ăn à? Tôi lại phải đi ăn một mình sao?”

Phàn Hi không nghe thấy lời cô ta, cô đang mải thay quần áo. Cởi áo ba lỗ ra, cô mặc một bộ đồ tập thể dục bình thường. Phía trên là áo lót thể thao, phía dưới là quần short cạp trễ, đơn giản mà gợi cảm.

Cô đi ra ngoài, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Khen cũng được, chê cũng không sao, cô đã quen rồi, với cô, chỉ cần bản thân thích là được.

Trời vừa mưa, mặt đất hơi ẩm ướt, tạm thời đẩy lùi cơn nóng bức. Cô buộc tóc đuôi ngựa, đi đến chỗ xà đơn.

Trên bãi tập, Mark đang huấn luyện binh sĩ.

Mọi người tập tới mức mặt mũi đỏ bừng, đột nhiên lại có một cô gái đi tới, cảnh tượng có chút đối lập.

Mark ngạc nhiên nhìn Phàn Hi, “Sao vậy, cô cũng muốn tập mấy cái này à?”

“Không được sao?”

“Được thì được, nhưng không biết cô có làm được không.”

Phàn Hi bật cười, “Chưa thử sao biết được hay không.”

Mark giơ ngón cái về phía cô, “Được đấy.”

Cô xoay xoay cổ tay, rồi thoa phấn vào lòng bàn tay, hai tay nắm lấy xà đơn, kiểm tra độ cao, rồi bắt đầu nâng cơ thể lên.

Cô tập trung tinh thần, cơ bắp toàn thân căng ra, cơ thể chậm rãi nâng lên, tuy hơi chậm nhưng rất đều đặn.

Phàn Hi có nền tảng do lúc trước là diễn viên đóng thế, từng chịu rất nhiều khổ cực.

Cô làm bảy, tám cái một lần, cánh tay không chịu nổi nữa đành thả ra. Cả người cô vã mồ hôi, như thể toàn bộ sức mạnh được bộc phát, vô cùng thoải mái.

Cô chống tay vào chân xà ngang nghỉ ngơi, vì thở dốc nên lồng ngực phập phồng, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, mồ hôi chảy dọc theo cơ thể, vô cùng gợi cảm. Cô ngẩng đầu, bắt gặp có người nhìn lén mình, người đó thấy cô phát hiện, không khỏi xấu hổ, vội thu lại ánh mắt.

Mark đến gần cô, nói, “Không ngờ cô cũng siêu đấy chứ.”

Phàn Hi có chút kiêu ngạo, “Năm tôi 14 tuổi đã đi học võ rồi.”

“Vậy sao cô lại chọn làm diễn viên?”

Phàn Hi mỉm cười, “Anh đoán xem.”

Mark lắc đầu, “Không đoán nổi.”

Cô nhếch môi, bắt đầu nói khoác mà không biết ngượng, “Bởi vì tôi đẹp.”

“...”

Mark nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi chậc chậc lắc đầu cảm thán, “Đúng là không thể phản bác.”

Phàn Hi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục tập.

Dùng sức, thở dốc, hướng lên, hít không khí...

Bất cứ lúc nào cô cũng không chịu thua, không chịu cúi đầu trước kẻ khác, cũng không cúi đầu trước bản thân.

Phàn Hi nghiến răng, lộ rõ vẻ quyết tâm.

Xa xa, Niels và Frank đi qua, liền bị cô thu hút.

Frank thở dài, “Cô gái này thật sự thích phô trương.”

Niels im lặng, trong lòng ngầm đồng ý với anh ta. Phàn Hi biết sở trường của mình là gì, biết điểm yếu của đàn ông ở đâu, biết cách dùng sở trường của mình để khiêu khích nhược điểm của anh, làm gì có chuyện cô không thắng lớn chứ?

Tập thêm tám cái nữa, Phàn Hi mất dần sức, cô thả lỏng tay, từ từ tụt xuống.

Thấy cô không cam lòng, còn muốn tập thêm, Mark ngăn cản, “Một ngày 15 cái là được rồi.”

Cũng đúng, dục tốc bất đạt.

Đã lâu rồi cô không tập võ, xương cốt đều ngứa ngáy, Phàn Hi nói, “Đánh với tôi một trận đi.”

Mark ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại, “Cô nói gì cơ?”

“Đánh nhau.” Cô xoay xoay khớp cổ, bẻ tay, làm động tác võ thuật quen thuộc.

Mark lắc đầu, “Tôi không đánh phụ nữ.”

Cô sửa lại, “Là luyện tập.”

Mark không muốn đánh nhau với phụ nữ. Anh ta làm không được.

Phàn Hi bắt đầu sốt ruột, “Lề mề thế? Anh có phải đàn ông không vậy?”

“Vì là đàn ông, nên tôi không thể đánh...”

Còn chưa dứt lời, Phàn Hi đã tung chân đá về phía anh ta, tất cả mọi người đều sững sờ. Mark xuất thân là bộ đội đặc chủng, đám binh lính kia còn không phải đối thủ của anh ta, mỗi khi huấn luyện đều là mười người lên đánh với anh. Nhưng Phàn Hi lại lớn gan, dám một mình đương đầu với Mark.

Mark không ngờ cô đánh thật, bị cô đá mạnh vào bụng, lập tức đau buốt.

Anh ta không nhịn được, kêu lên, “Fancy, cô điên à? Sao lại mạnh chân như vậy chứ?”

Phàn Hi cười lạnh, “Không phải anh là bộ đội đặc chủng sao? Mau lấy bản lĩnh của mình ra đi.”

Mark nói, “Đừng ép tôi.”

Phàn Hi không để ý đến lời anh ta, vừa nói một câu, cô liền vung nắm đấm.

Cú đấm xé gió, Mark lắp bắp kinh hãi, vội né sang một bên. Không ngờ tốc độ của cô rất nhanh, bị cô dồn vào góc chết, phía sau là vách tường, không thể tiếp tục tránh, chỉ có thể đánh lại.

Mark luyện tập hàng ngày, cơ thể cường tráng, không thể so sánh với Phàn Hi.

Ra tay trước, cô phát hiện mình quá “khinh địch”, cho dù là lực đạo hay tốc độ đều không thể so sánh với Mark, chỉ có thể dùng độ nhạy bén. Cơ thể cô mềm mại, tránh trái tránh phải, anh ta muốn dồn cô, cũng chẳng phải đơn giản.

Ở Trung Quốc, Phàn Hi từng học võ, nhưng không phải để phòng vệ, mà để phục vụ hình thể, chụp ảnh quay phim. Vì vậy người ngoài nhìn cô khoa chân múa tay, thì nghĩ cô thật giỏi võ, nhưng trên thực tế gặp kẻ địch thực sự thì chẳng có tác dụng gì. Mà Mark lại học võ một cách bài bản để sinh tồn, đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì nhanh, chính xác, tàn nhẫn.

Qua mấy chiêu, Phàn Hi biết mình không phải đối thủ của Mark, anh ta cũng không muốn làm cô bị thương, nên hầu hết lấy thủ làm chủ.

Thể lực dần suy kiệt, vẫn không thắng nổi một trận.

Sau khi đỡ cú đấm của anh ta, cô thu tay lại.

Mark hỏi, “Sao lại dừng đánh rồi?”

“Đánh không lại, tôi thua rồi.”

Mark nói, “Vừa rồi không phải cô kêu gào đòi đánh sao?”

Cô nhìn anh ta một cái, không đáp lời, lau mồ hôi rồi xoay người rời đi.

Mark khẽ giật mình, lập tức cảm thấy như mình bị chơi xỏ, vội đuổi theo nói, “Tôi nói không đánh cô cứ đánh. Tôi đánh rồi cô lại dừng. Cô chơi tôi đấy à?”

“Không có.”

“Vậy sao cô lại bỏ đi?”

“Đói rồi.”

“...”

Mark đột nhiên cảm thấy bất lực với cô. Mấy cô gái anh ta từng gặp, gộp tất lại cũng chẳng khó đối phó bằng cô!

Trận đánh nhau vừa rồi của hai người khiến không biết bao người kinh ngạc, tuy Mark cố ý nhường, nhưng thân thủ cô cũng rất khá. Thậm chí mỗi chiêu thức còn đẹp mắt hơn Mark. Trung Quốc là đất nước có nền văn minh lịch sử hàng nghìn năm, mà võ công Trung Quốc lại nổi danh khắp thế giới, những thế võ đó thường chỉ thấy trên ti vi, bây giờ được chứng kiến tận mắt, mọi người có chút ngỡ ngàng không tin vào mắt mình.

Thấy Phàn Hi đi tới, mọi người tự động tránh qua hai bên, nhường đường cho cô, ngay cả Barbara cũng vô thức lùi lại, bây giờ cô ta đã hiểu câu nói của Phàn Hi: Cô dựa vào cái gì mà đòi đấu với tôi?

Lúc cô múa vô cùng phong tình, lúc cô đánh nhau lại phong độ hiên ngang, giống như hai con người khác nhau hoàn toàn, không thể so sánh. Barbara đột nhiên cảm thấy mình không thể chán ghét cô, thậm chí có chút sùng bái, cô giỏi văn giỏi võ, mỗi nụ cười, mỗi cái cau mày đều khiến đàn ông chú ý, quả thực là nữ thần!

Phàn Hi toát đầy mồ hôi, nhưng tinh thần vô cùng sảng khoái, xem ra cứ phải đánh nhau một trận, buồn bực trong người mới có thể giải tỏa.

Thấy cô ngồi bên cửa sổ, Frank đi qua, giả bộ nghiêm mặt, nói, “Hôm nay em vận động nhiều như vậy, chắc chắn tối nay thắt lưng sẽ đau nhức, có cần tôi bóp cho không?”

Phàn Hi vốn không để ý đến anh ta, nhưng cô nhìn thấy Niels đứng phía xa xa, cô lập tức đổi ý. Cô mỉm cười nhìn Frank, tiện tay gạt chén đĩa qua một bên, “Bộp” một tiếng, cô gác một chân lên mặt bàn, nói, “Được, anh bóp luôn đi.”

Frank chỉ là nói đùa, trêu cô một chút thôi. Ai ngờ cô đồng ý thật, anh ta lúng túng, “Bây giờ có nhiều người quá.”

Cô nhướng mày, “Sợ mất mặt à?”

Frank nói, “Tất cả mọi người nhìn thấy, như vậy không hay lắm.”

Phàn Hi không nhiều lời, cầm tay anh ta đặt lên đùi mình.

Anh ta hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như N con mắt đang hướng về phía mình, chết toi rồi!

Frank giống như chạm phải nước sôi, vội vã muốn rút tay về, nhưng Phàn Hi không chịu buông, cô bình tĩnh mỉm cười, “Không phải anh rất thích tôi sao? Giờ cho anh cơ hội, sao anh lại rụt tay lại?”

Anh ta định giải thích, lúc này Niels đặt ly cà phê xuống, đi đến trước mặt hai người.

Anh nhìn đôi chân dài trắng nõn của Phàn Hi, nói, “Tôi có chuyện muốn nói.”

Phàn Hi hừ một tiếng, “Nói với ai cơ? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.”

Niels không còn cách nào khác, đành nhìn cô, nói, “Phàn Hi, cô đi ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói.”

Phàn Hi đặt chân xuống đất, trước khi đi còn ngoái lại, cố ý nói to với Frank để mọi người nghe thấy, “Không phải anh muốn xoa bóp sao, tối nay nhớ đến phòng tôi nhé.”

Da đầu Frank tê rần, thầm than, chết tôi mất, đụng phải nữ ma đầu rồi.

Hai người một trước một sau đi tới sau lưng nhà ăn, nơi này vắng vẻ, thích hợp để nói chuyện.

Thấy anh trầm mặc, cô ra vẻ tủi thân, nói, “Anh muốn nói gì?”

Niels vừa tắm xong, thay áo sơ mi, phía dưới vẫn là quần rằn ri.

Anh im lặng một lúc lâu, mới hỏi, “Cô không phải loại người đó, đúng không?”

Cô hơi giật mình, lập tức cười nói, “Loại đó là loại nào?”

Niels nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm như đại dương, như vực sâu không đáy, khiến người ta nhìn không thấu. Anh đứng đó, nhìn cô trọn vẹn một phút, đột nhiên bước về phía trước, nâng cằm cô, cúi đầu, không do dự mà hôn xuống.

Bình thường anh đối xử với cô lạnh lùng như băng, không ngờ cũng có lúc nhiệt tình đến mức mãnh liệt như thế, Phàn Hi giật mình, không kịp chống đỡ.

Cô vừa giãy giụa, anh đã giữ chặt, Niels ôm lấy eo cô, ép cô sát vào tường, môi anh điên cuồng quấn lấy môi cô.

Một tay anh giữ gáy cô, không cho cô động đậy, anh hôn cô như thể đang trừng phạt. Nụ hôn của anh vô cùng mạnh bạo, anh cắn vào môi cô, khoang miệng lập tức ngập mùi máu.

Lực của anh rất lớn, bị anh giữ chặt, cô không thể phản kháng, tất nhiên cô cũng không phản kháng. Cô vòng tay qua cổ anh, nồng nhiệt đáp trả, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng anh, quấn quýt không rời. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ chịu yếu thế.

Phàn Hi vẫn mặc đồ thể thao, áo ngoài không lớn hơn bra là bao, ngực anh đè lên ngực cô, hạ thể bắt đầu phản ứng, tuy cách hai chân cô một lớp quần áo, nhưng cảm giác như có thể chọc thủng qua lớp vải ấy.

Cô giương mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, như thể muốn nói: Niels, tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày anh thuộc về tôi.

Tay anh luồn vào đáy quần cô, ý của anh rất rõ ràng, anh muốn cô.

Cô không chịu yếu thế, cởi khóa quần anh, ngón tay chạm vào bộ phận nóng rẫy, anh đã sớm phản ứng rồi. Cô hơi ngẩng mặt, nheo mắt, nâng eo hướng về phía anh, hai chân quấn lấy người anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, da thịt chạm vào nhau như có dòng điện chạy xẹt qua. Cô đưa lưỡi liếm nhẹ quanh tai anh, ánh mắt xinh đẹp tựa xà nữ, mê hoặc lòng người.

Niels bị cô trêu chọc, tay anh chạm vào hạ thể của cô, cũng đã ướt đẫm. Lúc này, Phàn Hi đột nhiên cắn vào môi anh, tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến anh giật mình.

Tay anh vẫn ở trong cơ thể cô, nhưng cô lại chậm chậm rút tay về, Niels như thể hít phải một hơi lạnh.

Nhìn biểu cảm thống khổ của anh, cô nhếch môi. Cô thả tay, đem bộ phận kia trả về chỗ cũ, rồi đưa tay vỗ vỗ.

Đôi mắt Phàn Hi quyến rũ lẳng lơ, giống như đang mỉa mai khiêu khích, im lặng mỉm cười nhìn anh. Cô không nói gì, nhưng anh nhìn vẻ mặt của cô, cũng đoán được ý cô muốn nói.

Cô đang trêu đùa anh, cô muốn hòa với anh một ván.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK