Niels cả đêm không ngủ, ở nơi này bắt buộc phải có một người thức, người đó đương nhiên là anh rồi.
Anh là đàn ông, nhiệm vụ gánh vác trọng trách không thể từ chối.
Đêm, cũng không quá dài, tính tới sáng là khoảng bốn tiếng, cũng chỉ hơn 200 phút.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt cô, gương mặt không trang điểm nhưng khí chất vẫn như cũ, vẫn là nữ thần cao cao tại thượng.
Anh vén tóc cô, ngón tay miết nhẹ lông mày cô, đáy mắt xuất hiện một tia ôn nhu.
Cô nói, đây là lúc cô xấu nhất, vì cô không trang điểm.
Nhưng, anh lại cảm thấy đây là lúc cô đẹp nhất, vì cô không phải ngụy trang.
Trang điểm chính là mặt nạ của cô, càng tinh xảo thì càng giả.
Anh gỡ con hạc giấy ra, bên trong là địa chỉ của cô, có cả tiếng Anh và tiếng Trung, còn cả số điện thoại nữa. Anh nhìn lướt qua, cũng chỉ cần lướt qua thôi.
Afghanistan là giao điểm của hai người, sau đó, có lẽ là tiếp tục lướt qua. Anh sẽ đi tìm cô sao?
Đáp án trong lòng anh rất rõ ràng, chính là không.
Cô muốn một người đàn ông làm cô thỏa mãn, cho nên dù là bất kì ai, hợp mắt cô là được.
Anh muốn có một cô gái ở bên cạnh mình, nhưng không thể chọn bừa, nhất định phải là người yêu anh thật lòng.
Thế giới của hai người, không thể ở bên nhau, không thể có tương lai.
Anh bóp nát tờ giấy ghi địa chỉ, ném vào gạt tàn.
Một lúc sau, trời tờ mờ sáng.
Niels liền đánh thức Phàn Hi.
Đầu cô nặng trịch, ánh mắt mơ màng.
“Gọi cô dậy ngắm mặt trời mọc.”
“...”
Cô im lặng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Niels lại gọi cô dậy.
Phàn Hi tức giận nói, “Anh muốn làm gì?”
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, “Mặt trời mọc trên sa mạc, rộng lớn hùng vĩ, cả đời chỉ được thấy một lần thôi.”
Phàn Hi chưa tỉnh hẳn, chẳng có hơi sức tranh luận, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.
Hút một hơi mới dần tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn ra xa.
Tia nắng đầu tiên đã phá vỡ đêm tối, chậm rãi đánh thức vạn vật.
Phàn Hi hít một hơi thuốc, đảo mắt nhìn, phát hiện con hạc giấy của mình nằm lẫn trong tàn thuốc. Cô nhíu mày, dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy đã bị vò nhàu nhĩ, hoài nghi hỏi, “Sao lại vứt đi?”
Niels không đổi sắc mặt, “Không cần đến.”
Tim cô nhảy dựng lên, “Vì sao?”
“Không chung đường, không cần đến nhà làm gì.”
Một câu đơn giản, lại khiến không khí trong xe trùng xuống, dường như nhiệt độ cũng giảm theo.
Đồ không biết điều!
Phàn Hi là ai? Là nữ thần trong lòng mọi người. Nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến cô. Anh càng không quan tâm, cô càng muốn thu hút sự chú ý của anh.
Phàn Hi nheo mắt, hít sâu một hơi, dập tắt lửa giận, lạnh lùng nói, “Niels, là anh cố ý, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt.”
Niels nhướng mày, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, khiến cô phải suy đoán.
Cô dập thuốc, không nói gì nữa.
Trong lúc im lặng, mặt trời ló ra, chiếu sáng cả sa mạc. Đất trời bừng sáng rực rỡ, quả thực rất đẹp.
Phàn Hi dồn sự chú ý về phía đường chân trời, chăm chú nhìn mặt trời lên cao.
Mặt trời đỏ như lửa, sa mạc biến thành màu hồng vàng, dưới ánh hào quang nhưng tĩnh lặng, cô đơn.
Cô nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại, vặn chìa khóa xe, đạp chân ga. Trong nháy mắt đã vứt ánh mặt trời trên sa mạc lại phía sau.
***
Đường trở về vô cùng yên tĩnh, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vừa về đến căn cứ, Mark đã chạy vọt ra. Ôm lấy hai người, kêu lên, “Tôi vừa báo cấp trên cầu cứu viện đi tìm hai người. Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phàn Hi bị anh ta ôm nghẹt thở, đưa tay véo vào hông anh ta một cái.
Mark có máu buồn, vội buông tay, kêu lên, “Fancy, cô làm gì thế?”
Cô liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Lúc này Mark mới phát hiện cô mặc áo ba lỗ của Niels, để hở cặp chân dài. Mỗi một bước đi đều vô cùng gợi cảm, thu hút đám nam binh đang luyện tập. Mark quay đầu lại, càng khiếp sợ hơn. Bộ dạng của lão đại cũng chẳng khá hơn, ở trên mặc áo, phía dưới độc một chiếc quần lót.
Tối hôm qua...Phàn Hi ngủ với lão đại sao?
Chuyện này quá bất ngờ, anh ta không kịp tiêu hóa, lắp bắp hỏi, “Anh, anh cùng Fancy, hai người, có phải hai người...”
Niels trừng mắt, “Không phải, đừng nghĩ vớ vẩn.”
“Vậy quần của anh đâu? Quần đi đâu rồi?”
“Trong xe. Hôm qua tôi rơi vào cát lún, Phàn Hi cởi quần áo buộc thành dây, mới có thể kéo tôi ra.”
Mark nhìn chiếc xe, tiếp tục hỏi, “Hai người thật sự không làm chuyện đó?”
“Không có.” Nói dối chắc như đinh đóng cột...
Mark thở phào, nhưng lại lắc đầu, “Đáng tiếc.”
Niels không đếm xỉa tới anh ta, đi về phía kí túc xá. Mark cũng vội chạy theo.
“Tất cả mọi người đều đã trở về rồi à?”
Mark nói, “Rút lui về hết rồi.”
Niels hỏi, “Thương vong thế nào?”
“Trưởng thôn và người của ông ta bị thương nặng, may mà không có người chết, tạm thời đã được đưa đến bệnh viện của chúng ta. Mấy ngày nay Frank được dịp bận rộn rồi.”
“Lát nữa đến phòng làm việc của tôi, báo cáo cụ thể.”
Mark đưa tay chào theo nghi thức bộ đội, “Rõ.”
Niels cho tay vào túi áo, hình như trong túi có gì đó.
Anh lấy ra xem.
Màu đen...Viền hoa...
Mark thấy mặt anh biến sắc, hiếu kỳ hỏi, “Cái gì thế?”
Anh đút vào túi, bình tĩnh đáp, “Không có gì.”
Mark vẫn không buông tha, “Tôi thấy hình như là đồ lót nữ.”
“Mark.”
“Gì?”
“Mắt cậu có vấn đề rồi, đi đo kính đi.”
“...”
Niels trở về phòng, đóng cửa lại rồi lấy vật trong túi áo ra.
Là quần lót của Phàn Hi bị anh xé rách, không biết cô nhét vào túi anh từ lúc nào.
***
Thấy Phàn Hi trở về, Namyan lo lắng chạy ra, giữ chặt tay cô, “Fancy, cô không sao chứ? Cả đêm cô không về, tôi đi tìm Mark nhưng anh ta bảo đợi trời sáng mới có thể hành động. Tôi lo muốn chết.”
Phàn Hi vốn lạnh lùng, cô gỡ tay Namyan ra, nói, “Tôi không sao, cô đừng lo nữa.”
Namyan nhìn trái nhìn phải, xác nhận cô không sao, mới thở phào. Cô ta tò mò hỏi, “Hôm qua cô ở cạnh Niels à?”
Phàn Hi gật đầu.
Cởi áo của anh ra, cô tìm một chiếc áo khác, quay người lại thấy Namyan vẫn nhìn mình, liền hỏi, “Cô thoát thân kiểu gì vậy?”
Nghĩ tới vụ nổ hôm qua, Namyan vẫn hoảng hốt, vuốt vuốt ngực, “May mắn hôm qua tôi đi với Mark, nên thoát chết.”
Phàn Hi nhướng mày, “Sao cô lại đi với Mark?”
“Anh ta gọi tôi đến ăn gì đó.”
Phàn Hi nhớ lại, lúc đó cô không đi, nên Mark đi tìm Namyan.
“Sau vụ nổ đó, mọi người rút lui thế nào?”
“Không rút lui ngay đâu, lúc đó có kẻ đánh lén, hai bên nổ súng. Tôi rất sợ nên chạy đi tìm chỗ trốn, nên chuyện cụ thể thế nào tôi không rõ lắm. Sau khi tiếng súng ngừng lại, Mark đưa tôi lên xe, cả đường tôi ngơ ngác, về kiểu gì cũng không biết.”
Phàn Hi gật đầu, “Frank đâu?”
“Tôi không biết, từ hôm qua đã không gặp anh ta rồi.”
Phàn Hi xoa xoa mũi, nói, “Tôi mệt quá, muốn ngủ một giấc, cô có thể để tôi một mình được không?”
Namyan lập tức đáp, “Cô nghỉ ngơi đi. Tôi đến nhà ăn, giữa trưa sẽ về.”
“Cảm ơn.”
Đợi cô ta đi rồi, Phàn Hi bò lên giường.
Quả thực cô rất mệt, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ.
***
Vụ nổ lần này, đám người trưởng thôn có sáu người chết, chín người thương nặng, bảy người thương nhẹ.
Hiện trường rất đáng sợ, thi thể máu thịt lẫn lộn, có người còn cụt tay chân. Nghe được tin, người nhà của họ vội chạy đến nhận xác. Người chết đều là thanh niên trai tráng, là trụ cột gia đình, giờ họ chết rồi, trong nhà chỉ còn người già và trẻ em, tiếng khóc thê lương vang vọng khắp nơi.
Bệnh viện ở doanh trại tiếp nhận rất nhiều binh sĩ bị thương, kín hết chỗ, để đảm bảo an toàn cho căn cứ, phải chuyển một số bệnh nhân qua phòng khám ở thôn trang, đồng thời điều một số quân y và y tá qua.
Càng nhiều người thì càng nhiều tai mắt, Niels báo cáo lên cấp trên, cần mười chiếc xe bọc thép đến tiếp viện. Xây dựng cửa khẩu, phân công lính canh, phòng khám liền trở thành điểm quan trọng.
Lúc xảy ra vụ nổ, Niels không ở hiện trường, nên Mark phải báo cáo sự việc với anh từ đầu đến cuối.
Mark nói, “Tổng cộng hai vụ nổ. Vụ thứ nhất nổ ở phòng học nam sinh, sau khi nghe thấy chúng tôi đã chạy tới đó xem xét. Đợi chúng tôi rời khỏi phòng, thì nổ lần thứ hai.”
“Cách nhau bao lâu?”
“Chừng năm phút.”
“Lúc đó Jammy và người của ông ta đang làm gì?”
“Ăn cơm. Đám người bọn họ cũng muốn ra ngoài xem, nhưng bị tôi ngăn lại, ai ngờ vụ nổ thứ hai ở ngay chỗ bọn họ.”
Niels không nói gì.
Mark hỏi, “Sao vậy?”
“Cho đến nay, mục tiêu đánh lén của phần tử khủng bố là chúng ta. Một binh sĩ Đức tương đương 100 đô, chúng ta ở đây có ít nhất 10 người, nếu nổ chết hết thì bọn họ phí mất hơn 1000 đô, đây là số tiền không nhỏ.”
Nghe anh nói vậy, Mark cũng thấy kì lạ.
“Nhưng đối phương lại bày một vòng tròn, dụ chúng ta ra ngoài, nói cách khác, bọn họ không quan tâm đến tiền, mà mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là đám người Afghanistan.”
Mark kêu lên, “Cái này chẳng hợp lý tí nào. Sao chúng phải giết đám thôn dân kia chứ, bọn họ gần như trắng tay.”
Niels hít một hơi thuốc lá, ánh mắt sắc bén, “Cũng không phải tay trắng, bọn họ có cả cánh đồng hoa anh túc.”
Mảng hoa anh túc đó tương ứng với bao nhiêu lợi nhuận, chẳng cần nói thì ai cũng biết.
Mark lập tức giật mình, “Sau khi Jammy hợp tác với chúng ta, đồng ý giao đồng hoa anh túc ra, đám Taliban liền giở trò uy hiếp, muốn giết một người mà răn trăm người!”
Anh gật đầu, “Đấy là một mặt, mặt khác, chúng không muốn bọn họ xây dựng lực lượng quân cảnh bản địa, sẽ cản trở chúng hành động.”
Mark đập bàn, nói, “Khá lắm, vì vậy chúng tạo ra vụ nổ, một chết trăm.”
Niels nói, “Đấy không phải trọng điểm. Quan trọng là, rõ ràng đối phương có thể một mẻ tóm gọn tất cả chúng ta, khiến chúng ta tổn thất lớn, tại sao lại không làm vậy?”
Mark không nghĩ ra lí do, liền hỏi, “Cuối cùng là có vấn đề gì?”
Niels đáp, “Người đó nhất định hiểu rất rõ chúng ta, thậm chí có thể ở ngay giữa chúng ta. Người đó biết quả bom gài ở đâu, cũng biết rõ cách kích nổ, có hai khả năng. Một là lúc đó kẻ đó ở trong phòng, muốn đi ra ngoài nhưng sợ người khác nghi ngờ, nên mới tạo vụ nổ đầu tiên, phân tán mọi người rồi mới nổ phát thứ hai. Hai là, trong đám binh sĩ Đức có một người kẻ đó không muốn xuống tay, vì vậy chỉ có thể hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Nhưng cho dù là khả năng nào, đó cũng là nội gián.”
Mark giật mình, “Nội gián sao?”
Niels không cần nghĩ ngợi mà gật đầu.
Anh ta không nhịn được liền hỏi, “Là ai?”
Niels trầm mặc, trước mắt chưa tìm được chứng cứ, anh không muốn đánh rắn động cỏ.