Chỉ cần tâm loạn, tất thảy đều loạn, điều này thực sự đúng với anh.
Phàn Hi ngồi trên ghế hút thuốc. Nhìn cô vô cùng thoải mái, chẳng có vẻ đau đớn gì.
Đang hút thuốc thì nghe thấy tiếng bước chân, Phàn Hi quay đầu lại, chỉ thấy một bóng lưng.
Cô hơi buồn cười, một người đàn ông, ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, động chạm cũng động chạm rồi, còn ngại ngùng gì nữa.
Thực sự coi cô là ma sao?
Cô mở miệng, “Nếu anh đã đến rồi, còn trốn cái gì?”
Nghe cô nói vậy, Niels đành quay lại, nhìn cô từ trên xuống, “Vết thương của em thế nào rồi?”
Phàn Hi liền chìa ngón tay ra, giơ giơ trước mặt anh, “Bị giấy cắt một vết.”
Anh “à” một tiếng.
Không thấy anh nói thêm gì, cô nhíu mày, “Sao anh biết em bị thương?”
Anh không đáp lại.
Cô cười cười, “Anh không nói em cũng biết.”
Đầu đuôi sự việc không có gì khó đoán.
Anh trầm mặc.
“Anh đau lòng à?”
Anh mím môi không đáp.
Phàn Hi nói, “Trốn tránh tức có tật giật mình.”
Bị cô dồn vào đường cùng, Niels đành nói, “Tí nữa nhờ Frank xử lý vết thương cho, ở đây không sạch sẽ, cẩn thận bị uốn ván.”
“Anh quan tâm em à?”
Anh quay người định rời đi.
Haiz, thật là người kiêu ngạo mà.
Phàn Hi đứng lên cản đường anh, nhả một ngụm khói vào mặt Niels, khẽ nói, “Lúc quan hệ anh rất mạnh mẽ, sao giờ lại giống một bà mẹ thế này?”
“…”
Phàn Hi rất thích chọc tức anh, nhất là vạch trần cái mặt nạ kia, cô muốn xem phản ứng thực sự của anh.
Vì vậy cô tiếp tục trêu chọc, dùng ngón tay bị thương ấn lên mu bàn tay anh một cái. Niels cúi đầu, trên mu bàn tay anh hiện rõ dấu vân tay của cô, còn có cả vết máu.
Niels nhìn vết vân tay đỏ thẫm kia, cả người run lên.
Trong đầu anh lóe lên một tia.
Hình như là nhớ ra gì đó, anh nhanh chóng xoay người đi về phía cổng sắt. Đi được vài bước, anh dừng lại, ánh mắt nhìn ra xa, vẻ mặt trầm tư.
Phàn Hi im lặng đứng phía sau nhìn anh.
Người đàn ông này đã ngủ với cô rồi, nhưng cô vẫn không nhìn thấu nổi anh. Không phải nhìn thấu tính cách, mà là trí tuệ.
Hai người một trước một sau đứng đó, gió thổi phần phật bên tai. Ánh mặt trời chiếu vào người anh, chiếc bóng đen dài đổ xuống mặt đất. Giây phút này, cô cảm giác bóng lưng anh thật to lớn, vững chãi.
Đúng lúc đó, Mark và Frank đi tới.
Trước khi hai người họ kịp trêu chọc, Niels nói, “Trong 300 người đến hôm nay, có một người không ở trong danh sách.”
Mark kinh ngạc, “Binh sĩ phát hiện ra à?”
Niels lắc đầu, “Không, là tôi phát hiện.”
“Là sao?”
“Có một người dấu vân tay khác ảnh chụp.” Nói xong, anh sửa lại, “À không, phải nói giấy chứng nhận là thật, nhưng vân tay là giả.”
Mark vẫn không hiểu, nhìn Niels rồi lại nhìn Frank, “Anh ấy nói cái gì thế?”
Frank cũng mờ mịt, “Ý anh là có người giả mạo?”
Niels gật đầu, “Người giả mạo và người bị giả mạo là anh em sinh đôi.”
Hai người kia quay sang nhìn nhau, “Sao anh biết? Lại còn khẳng định chắc chắn như thế?”
Niels nói, “Vừa nãy tôi vô tình thấy dấu vân tay của một người in lên cửa kính xe bus. Lúc đó tôi đã thấy kì lạ nhưng không rõ tại sao. Vết máu của Phàn Hi đã khiến tôi nhớ ra. Người đó khuôn mặt giống ảnh chụp, nhưng dấu vẫn tay lại khác. Như vậy chỉ có một khả năng, họ là anh em sinh đôi.”
Frank không tin nổi vào tai mình, “Anh không nhớ nhầm chứ?”
Dù sao cũng có hơn 300 người. Trong cơ sở dữ liệu ngoài thông tin cá nhân còn có dấu vân tay, mấy cái đường vân đó chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, chứ đừng nói đến ghi nhớ, còn Niels lại đem mấy thứ đó lưu hết vào đại não. Điều này có chút vô lý, Frank không tin.
Mark cũng không khác gì Frank, “Anh nhớ tất cả dấu vân tay à?”
Niels gật đầu, “Tôi dùng năm tiếng để nhớ.”
“Năm tiếng?” Frank nhìn anh như thể nhìn quái vật.
Với người bình thường, dành ra năm ngày còn chưa chắc đã nhớ nổi.
Niels khác Frank, anh có trách nhiệm với tất cả những người ở đây. Áp lực càng nhiều, động lực càng lớn.
Vì vậy, khi thấy mọi người nghi ngờ, anh nghiêm túc nói, “Bây giờ không phải lúc chất vấn tôi đâu.”
Mark nghĩ đến lúc xảy ra vụ xả súng, nếu Paul chịu để Niels nói hết, chắc chắn sẽ không có ai phải chết. Vì vậy, anh ta nói, “Lão đại, tôi tin anh. Anh hạ lệnh, tôi lập tức chấp hành.”
Niels nói, “Tìm người đó, bí mật theo dõi 24/24, không được đánh rắn động cỏ, phải xem mục đích của người đó là gì. Nếu đánh lén kho vũ khí hay có dấu hiệu hành hung, lập tức bắn chết. Nếu như người đó lẻn vào phòng máy, báo cáo lại cho tôi.”
“Rõ!”
Frank nghe anh hạ lệnh xong mới nói, “Anh có nhầm tí nào không? Dù sao anh cũng chỉ dựa vào trí nhớ của mình.”
Ý là, não bộ không phải máy tính, cũng có lúc nhầm lẫn.
Niels nói một câu, khiến Frank không còn lời phản bác.
Anh nói, “Não tôi chính là máy tính.”
*********
Màn đêm buông xuống, có người vào phòng máy.
Người này đúng là người bị Niels nghi ngờ, A Lý.
Trong bóng tối, giọng Mark trầm thấp, “Quả nhiên anh đã đúng.”
Niels tự tin chứ không tự phụ, mà sự tự tin đó là nhờ trí tuệ của anh. Có đầy đủ lý lẽ chứng cứ chứ không làm việc mù quáng. Đôi khi sự thật chính là sự thật, không cần nhiều lời, sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng.
Thấy lão đại không nói gì, Mark lại hỏi, “Lúc nào thì hành động?”
Niels nói đúng một chữ, “Đợi.”
Lúc trước cơ sở dữ liệu bị hack, anh đã nghi ngờ trong quân doanh có nội gián, nên đã viết một chương trình Anti-Hacker. Sau khi cài đặt, hacker đó đã không thâm nhập nữa, nhưng anh không tin mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, hợp lý hơn chính là đối phương đã đoán được nên kiêng dè. Cuối cùng thì, hồ ly vẫn là hồ ly, cái đuôi sớm muộn gì cũng sẽ lại ló ra thôi.
A Lý chỉ là mồi nhử, còn người đứng sau sẽ là ai?
Mark không suy nghĩ cẩn thận được như Niels, chỉ thấy sắp tóm được mẻ cá lớn thì vô cùng sung sướng, xoa xoa hai tay vào nhau, rồi nắm chặt súng máy.
Khoảng năm phút sau, A Lý chạy ra khỏi phòng máy, biến mất trong bóng tối.
Mark rục rịch chuẩn bị đứng dậy.
Niels giữ anh ta lại, “Đợi một chút nữa.”
Không thể tin được, cái câu “đợi một chút nữa” này là 15 tiếng.
*********
Sau khi xử lý xong, Niels đi về phía lều của mình, hai ngày không ngủ, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Vừa nằm xuống định ngủ, Phàn Hi đã đến.
Thấy anh chẳng cởi giày hay quần áo đã nằm xuống, cô khẽ nhíu mày.
“Cởi đồ ra đi.”
Niels phất phất tay, anh mệt tới mức không muốn mở miệng.
Phàn Hi không nói gì, đi tới quỳ xuống bên cạnh anh, lần lượt cởi giày, rồi đến quần áo, cả tất cũng giúp anh cởi ra.
“Anh mệt lắm à?”
Anh mơ hồ “ừ” một tiếng.
“Để em mát xa cho anh.”
Không có tiếng trả lời, tức là ngầm đồng ý.
Phàn Hi ngồi xuống, để anh gối lên đùi mình, hai tay day day thái dương của anh. Cô cúi đầu nhìn, lông mi anh vừa dài vừa cong, giống như hai chiếc quạt che ở mắt. Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt anh càng thêm sắc nét góc cạnh.
Cô hơi dùng lực, ấn lên huyệt, đau nhưng thoải mái. Tay cô có mùi thơm nhẹ, kích thích khứu giác của anh, khiến anh nhớ tới lúc tránh bão cát ở nhà của thôn dân kia. Cô muốn lấy nước để đánh răng, cô nói, sạch sẽ còn quan trọng hơn tính mạng.
Một người mỏng manh như vậy lại tự nguyện ở lại nơi đây, không vì nguyên nhân nào khác, mà bởi vì anh.
Suy nghĩ một lúc khiến anh không ngủ nổi nữa.
Niels áp tay mình lên mu bàn tay cô, chậm rãi nắm lấy tay cô, đưa tới trước mặt mình, hôn nhẹ một cái.
Không phải người yêu, nhưng động tác thân mật không khác gì người yêu.
Chưa từng thổ lộ, nhưng hiểu tâm ý của nhau.
Có một số người, nói là yêu, nhưng khẩu thị tâm phi.
Có một số người, không bày tỏ, nhưng lại ở bên nhau cả đời.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt anh có tơ máu, mang theo tia mệt mỏi, nhưng vô cùng ôn nhu.
Khoảnh khắc dịu dàng, cũng làm lòng cô mềm lại.
Cô cúi đầu, ôm lấy khuôn mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Đôi môi mềm mại như nước suối trong vắt.
Quá ngắn, chưa đủ dư vị.
Niels giữ lấy cổ cô, kéo một cái, hai cánh môi lại quấn lấy nhau.
Tim Phàn Hi khẽ nảy lên, đột nhiên cô nhớ tới lời Mark, lão đại của chúng tôi là người ấm áp, cô đối xử với anh ấy dịu dàng một chút, núi băng sẽ tan mà thôi.
Trong lòng cô mỉm cười, bây giờ, núi băng đã thành núi lửa rồi, động nhẹ cũng có thể phun trào.
Anh đã không tắm rửa một ngày, nhưng cô không quan tâm, mùi trên người anh chính là mùi vị đàn ông.
Có thể làm cô không chê bai chỉ có một người, đó là anh.
Không có ngôn ngữ, cũng không cần nói, cơ thể hai người ở cùng một chỗ, trái tim cũng ở rất gần.
Tay cô vuốt ve gương mặt anh, vẻ cương nghị của đàn ông hoàn toàn trái ngược với nét mềm mại của đàn bà. Cằm anh lún phún râu nhưng vô cùng gợi cảm, phía dưới là yết hầu, xương quai xanh, khiến cô lưu luyến không quên.
Tay của cô mềm như không xương, giống như lông vũ lướt nhẹ qua trêu chọc anh.
Niels giữ bàn tay không an phận của cô lại, cô còn sờ nữa, anh sợ mình không nhịn nổi.
Phàn Hi rời khỏi môi anh, hỏi, “Có ngủ nữa không?”
Một câu, hai ý nghĩa.
Cô rất thông minh, giăng bẫy ra để anh tự chui vào.
Niels cười khổ, cho dù anh có trả lời thế nào, kết quả cũng vậy thôi.
Tâm đã loạn, tất thảy đều loạn.
Trước kia anh từng nói, anh không sợ chết, điều anh sợ là mất đi sự kiểm soát.
Cô gái này, khiến anh vừa yêu vừa hận.
…