- Đó là con trai ta!
- Cái gì? Vị thông gia này, nhà ta còn có một đứa con gái chưa kết hôn, không bằng làm thông gia như thế nào?
. . .
- Vương Đằng, mau ra đây, ghê gớm, lần này chúng ta phát hiện một thiên tài.
Vừa mới chạy vào sân nhỏ của Vương Đằng, Lưu Thành đã la to nói.
Vương Đằng ngừng tu luyện, ra khỏi phòng, vừa ra đã nhìn thấy Lưu Thành mang theo một thiếu niên thật thà đứng ở nhà ở trước cửa chính nhà mình.
- Chuyện gì mà làm ngươi kích động như vậy?
- Vương Đằng, thiếu niên này có thiên phú màu tím, thiên phú này có thể tu luyện đến Địa Võ cảnh, thậm chí có một khả năng nhỏ đột phá đến Thiên Võ cảnh.
Lưu Thành sẽ có chút hăng hái kéo thiếu niên còn đang ngây ngốc đến trước mặt Vương Đằng, kích động nói.
- A.
Vương Đằng nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Nếu hệ thống đã không có nhắc nhở, vậy cũng nói ra thiếu niên này còn không đạt đến tiêu chuẩn làm đồ đệ của hắn, cũng chính là không đạt được tiêu chuẩn cấp S.
- Ngươi không kích động, không khiếp sợ, không hưng phấn chút nào sao? Đây chính là thiên phú màu tím đó, ngay cả thiên phú của tông chủ cũng kém hơn thiếu niên này một chút đó.
- A, ta kích động, hưng phấn.
- . . .
- Ngươi nói bây giờ nên làm gì, nếu như bị người của Kim Đỉnh môn biết thì chắc chắn sẽ tới cướp thiếu niên này.
Lưu Thành nghiêm túc nói.
Ừm, Kim Đỉnh môn đến cướp người?
Thiên phú cũng đáng được đoạt sao?
Làm sao bây giờ, vậy chắc chắn là phải chạy trốn về tông môn thôi!
- Đinh! Kiểm tra thấy phía trước có một tên đệ tử cấp SSS.
Bỗng nhiên, Vương Đằng đang đi về hướng quảng trường thành Du Lâm thì trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đồng thời xuất hiện vị trí một điểm đỏ.
Mẹ nó. . . Đây là ông trời cũng không nhịn được nữa sao, rốt cục để cho ta tìm được một đồ đệ thích hợp.
Vương Đằng vội vàng sử dụng thân pháp tiến về vị trí trong đầu, chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới quảng trường thành Du Lâm.
Lúc này, trên quảng trường người đã có không ít, tuy bởi vì thời gian vội vàng nên vẫn còn có một số thôn trấn chưa đạt được tin tức, nhưng bốn phương tám hướng đã có một số người đang lục tục chạy đến, cũng là vì có thể bái nhập Thiên Thánh tông.
Dù sao, Thiên Thánh tông trong mấy thành trì xung quanh nơi này cũng được cho là đại tông môn số một số hai, tư nguyên, cao thủ trong đó đáng để những người bình thường này truy phủng.
Liễu chấp sự đang mang theo năm đệ tử ngoại môn khảo nghiệm cho một đám thiếu niên thiếu nữ.
- Màu trắng, không hợp cách.
- Màu cam, không hợp cách.
- Người kế tiếp.
. . .
Ánh mắt Vương Đằng lập tức thì nhìn về phía một thiếu niên với vẻ mặt tái nhợt trong đội ngũ.
- Đây là. . . ?
Ánh mắt Vương Đằng khẽ nhúc nhích, làm một cao thủ Long Nguyên cảnh, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, kinh mạch của đối phương đã bị người khác đánh gãy, đan điền cũng bị người khác phá huỷ đi, muốn lại tu luyện từ đầu trước hết cần phải sử dụng Tục Mạch Đan trị liệu tốt kinh mạch, nhưng sau đó cũng chỉ có thể tu luyện một số công pháp luyện nhục thể, cần hao phí rất nhiều tư nguyên.
Chuyện này cũng tương đương thành tựu sau này rất có hạn, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chhuts
Nhưng!
Trên trán của hắn lại có một chữ "SSS" thật to.
Vương Đằng cảm thấy buồng tim của mình đang run rẩy, khí huyết đang sôi trào.
Đây là hệ thống đang chơi mình à, một tên phế nhân như thế, cho dù thiên phú có tốt nhưng không thể tu luyện thì có ích lợi gì.
Lại nói, hắn cũng không có đan dược giống như Tục Mạch Đan.
- Hệ thống, ngươi xác định người này phù hợp làm đồ đệ của ta, hắn giống như đã phế đi, không thể tu luyện mà?
- Mời kí chủ yên tâm, thiếu niên này tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn thu đồ đệ.
- . . .
- Hệ thống, ta muốn xem tư liệu về thiếu niên này một chút.
- Tư liệu đã sinh ra, mời kí chủ tự xem xét.
Tính danh: Ngô Hoành
Tu vi: Không (Trước kia là Ngưng Nguyên tầng một)
Công pháp: Liệt Diễm Quyết (Huyền giai thượng phẩm)
Võ kỹ: Liệt Diễm Chưởng, Liệt Hỏa Đao Pháp, Bôn Lôi Bộ, Bôn Lôi Quyền
Chú thích: Ngô Hoành, ban đầu đệ tử nội môn của Liệt Diễm tông, bái trưởng lão nội môn Phương Đại Vệ làm sư phụ, thiên tư thông tuệ, tư chất phi phàm, tuổi còn trẻ mà đã bước vào Ngưng Nguyên cảnh, rất được đồng môn sư tỷ muội trong tông môn yêu thích.
Vương Đằng có chút không hiểu, theo lý mà nói, tiểu tử này thiên phú cao như vậy, bối cảnh cũng thâm hậu, sao lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Trừ phi, hắn đắc tội khí vận chi tử.
Nghĩ đến đây, trái tim Vương Đằng lại hung hăng co lại.
Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, đồ đệ thứ nhất gián tiếp có thù với khí vận chi tử, có mình trông giữ chắc là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng đồ đệ thứ hai tương lai này đã triệt để chơi lên với khí vận chi tử?
Nếu như hắn thật nhận lấy đệ tử này, vậy chẳng phải sau này hắn cũng sẽ không chết không thôi với khí vận chi tử kia sao?