- Ngao ngao (ta muốn ăn).
- Sư muội, đến, đây là sư huynh nướng cho ngươi.
Trong tay Ngô Hoành cầm một miếng thịt nướng, từ đó cắt xuống một khối nhỏ, đút tới bên miệng Hổ Nữu.
- Ngao ngao (thật cảm ơn sư huynh)
Tuy Ngô Hoành nghe không hiểu Hổ Nữu đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ khả ái của Hổ Nữu, trên mặt của hắn cũng nở một nụ cười.
Sau năm ngày, ba người Vương Đằng cộng thêm Hổ Nữu rốt cục an toàn về tới núi Vô Danh.
- Vương trưởng lão, đại thiếu gia, Ngô thiếu gia, các ngươi đã trở về.
- Khụ khụ, lão Đức à, ngươi đi bận bịu trước, ta có chút chuyện muốn nói với bọn hắn.
- Vâng, Vương trưởng lão.
- Ta rất không hài lòng với chuyến lịch luyện lần này của các ngươi.
Vương Đằng nghiêm túc nói.
- Đầu tiên các ngươi thay đổi dung mạo quá hấp dẫn người, nhất là Phương Húc ngươi, ngươi trở nên tuấn tú như vậy, đây không phải công khai nói là ngươi không giống bình thường sao?
- Ngươi thay đổi diện mạo như thế, nếu như đi trong đám người, tuyệt đối trăm phần trăm sẽ bị ngươi chú ý, còn có Ngô Hoành ngươi, cơ bắp trên người ngươi là học của ai? Cái kia. . .
- Các ngươi còn nhớ đến quy củ của núi Vô Danh không? Trên đường gặp chuyện bất bình thì không thể rút đao tương trợ, Phương Húc ngươi đã làm thế nào?
- . . .
- Tốt, mỗi người các ngươi chép quy củ của núi Vô Danh ta mười ngàn lần, khi nào chép xong mới được ăn cơm.
- Vâng, sư tôn.
Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhau một cái, tuyệt đối là sư tôn lén đi theo đám bọn hắn ra ngoài.
- Đúng rồi, đây là Vạn Vật Thông Linh Thuật, các ngươi học tập một chút, sau đó sẽ có thể nghe hiểu ý tứ của Hổ Nữu.
Vương Đằng truyền thụ Vạn Vật Thông Linh Thuật cho hai đồ đệ, sau đó ôm lấy Hổ Nữu trở về phòng.
Hắn cẩn thận nhìn Yêu Thần Quyết * Thôn Phệ Thiên trong đầu một chút, cảm thấy công pháp này rất thích hợp với Hổ Nữu.
Thông qua thôn phệ năng lượng để cường hóa bản thân, đây không phải chính là Thôn Phệ Đại Pháp trong truyền thuyết sao.
Vương Đằng cảm thấy công pháp này cũng rất thích hợp với loại người như hắn, chỉ là lộ tuyến vận hành kinh mạch có chút bất thường, không biết hắn có thể luyện hay không, không biết có luyện đến tự phế chính mình hay không.
Hắn lại nhìn giới thiệu của Hóa Hình Đan một chút, cần Hổ Nữu đến Ngưng Nguyên cảnh mới có thể phục dụng.
- Hổ Nữu, tới đây, ta truyền thụ cho ngươi một phần công pháp.
- Được rồi, sư phụ.
Hổ Nữu đang lăn lộn chơi đùa trong phòng vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Đằng.
Vương Đằng ngồi xổm người xuống, sờ lấy cái đầu nhỏ tròn vo của Hổ Nữu, truyền công pháp vào trong đầu của nó.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Hổ Nữu, Vương Đằng nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là chờ nó lớn lên một chút mới lại nói quy củ núi Vô Danh với nó.
- Được rồi, sư tôn dẫn ngươi đi an táng thi thể của mẹ ngươi.
- Được rồi.
Vương Đằng ôm lấy Hổ Nữu đi ra khỏi phòng.
. . .
Ngày kế tiếp.
- Vương Đằng, ngươi chịu trở về rồi à? Trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu vậy?
- Đoạn thời gian trước ta đi ra ngoài một chuyến, hôm qua mới trở về, ngươi sao vậy?
Vương Đằng kỳ quái nhìn Lưu Thành trước mắt.
Chủ yếu là khuôn mặt phàn nàn của Lưu Thành trước mặt, muốn không khiến người ta không hiếu kỳ cũng khó.
- Ai, lần này tông chủ để cho ta dẫn đội đi quận Thanh Lâm tham gia đại hội bách tông kia.
Lưu Thành một mặt khổ não nói.
- Đại hội Bách Tông? Để ngươi dẫn đội? Lưu Thành, không phải ngươi đang nói đùa chứ?
Vương Đằng không tin nói.
Sao có thể như vậy được?
Phải biết đại hội Bách Tông này chính là một chuyện rất quan trọng đối với Thiên Thánh tông, sao có thể giao cho một trưởng lão ngoại môn tu vi Chân Nguyên cảnh dẫn đội tham gia được chứ, ít nhất cũng là trưởng lão tu vi Long Nguyên cảnh dẫn đội mới đúng chứ.
Nói đến đại hội Bách Tông này thì không thể không nhắc đến một bí cảnh thiên nhiên được phát hiện ở giữa quận Thanh Lâm và quận Ngọc Lâm trung được.
Bí cảnh bị phát hiện từ mấy trăm năm trước, từ lúc vừa mới phát hiện, giữa hai quận này đã tranh luận không nghỉ, đều cho là nên thuộc về quận của mình, vì thế mà hai quận còn ra tay đánh nhau.
Sau đó vẫn là cường giả Đại Càn Vương Triều ra mặt thì chuyện này mới yên.
Tuy diện tích bí cảnh này rất lớn, nhưng ở bên trong chỉ sản xuất một số dược tài đê trung giai, linh khí cũng không phải quá nồng nặc cho nên mới không bị người của Vương Thất nhìn trúng.
Nếu không thì cũng không có chuyện của hai quận này.
Tuy người Vương Thất chướng mắt, nhưng đối với mấy môn phái lớn nhỏ xung quanh hai quận này thì vẫn là dụ hoặc rất lớn.
Sau đó dưới cường giả Vương Thất chứng kiến, định ra cái gọi là đại hội Bách Tông này.
Cứ mỗi qua 10 năm, các môn phái, gia tộc lớn nhỏ của hai quận đều có thể điều động thế hệ trẻ tuổi tiến vào bí cảnh thí luyện, cướp đoạt tư nguyên.
Bởi vì môn phái tham gia quá nhiều, cho nên lại được gọi là đại hội Bách Tông.