Cùng lúc đó, bên ngoài Man Hoang sơn mạch có một chiếc phi chu bay tới, trên phi chu có hai nam tử trung niên và 50 thiếu niên mặc áo bào trắng, trên vạt áo bào trắng còn thêu lên ba thanh tiểu kiếm.
Bọn hắn chính là đệ tử Thiên Kiếm tông từ quận Thanh Lâm chạy tới.
- Lần này phạm vi lịch luyện của các ngươi là trong vòng năm ngàn dặm ngoài Man Hoang sơn mạch, nhớ kỹ không thể vượt qua phạm vi này, một tháng sau tự mình trở về.
- Vâng, trưởng lão.
- Hiện tại xuất phát!
Một đám thiếu niên thiếu nữ chia làm mười đội, chạy về hướng Man Hoang sơn mạch.
- Võ trưởng lão, ngươi đi theo đội nào?
Khúc Tĩnh hỏi Võ An ở bên cạnh.
- Ta đi theo đội Diệp Viêm.
- Vậy ta sẽ đi theo đội Thanh Liên.
- Ừm.
Chỉ thấy hai người bay lên trời, bay về hướng Man Hoang sơn mạch.
- Sư huynh Diệp Viêm, lần này làm phiền ngươi quan tâm nhiều hơn.
- Ừm.
Diệp Viêm nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Quan Khởi Vân nhìn thiếu niên cao lạnh trước mắt này, trong lòng nổi lên cảm giác bội phục.
Ai có thể nghĩ rằng một thiếu niên đi ra từ trong thành nhỏ như vậy, chỉ dùng thời gian hơn một năm ngắn ngủi đã trở thành đệ tử hạch tâm của Thiên Kiếm tông, ngay cả đệ nhất nội môn cũng bị hắn chém giết tại chỗ.
Trở thành thiên chi kiêu tử sánh ngang với sư tỷ Thanh Liên.
- Dựa theo ghi chép trên tàn đồ, vị trí bảo tàng chính là ở năm ngàn dặm ngoài Man Hoang sơn mạch, xem ra ta phải tăng tốc lên mới được.
Trong lòng Diệp Viêm âm thầm suy nghĩ.
Khối tàn đồ đó là hắn lấy được từ trong một bản thư tịch không hoàn chỉnh ở Tàng Thư các của Thiên Kiếm tông, căn cứ theo ghi chép trên đó, đó là nơi một vị cường giả Địa Võ cảnh vẫn lạc.
Tuy Diệp Viêm không quan tâm một cái truyền thừa Địa Võ cảnh, nhưng Diệp Viêm vẫn rất cần tư nguyên hắn lưu lại, ai bảo hắn tu luyện cần đại lượng tư nguyên chứ, một số tư nguyên lấy được trước đó đều sắp bị hắn dùng hết.
Bây giờ trên người hắn chỉ còn lại mấy món tư nguyên cao cấp, hiện tại dùng thì quá lãng phí.
- Vương Đại Lực, chúng ta bay thẳng đến chỗ sâu!
- Được, sư huynh Diệp Viêm.
- Sư huynh, cẩn thận.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn màu tím nhanh như thiểm điện nhào về hướng Phương Húc.
- Xoẹt xẹt!
Quần áo trước ngực Phương Húc bị trực tiếp mở ra, lưu lại năm vết máu nhàn nhạt ngoài da.
- Sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao, nếu không phải vừa rồi có ngươi nhắc nhở có thể ta thật sẽ bị gia hỏa kia làm bị thương.
Phương Húc tức giận nhìn về hướng một cây đại thụ.
Đây là một loại Yêu thú tên là Tử Điện Điêu, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, da lông màu tím xen lẫn một số đường vân màu trắng, lông xù tròn trên đầu, hai con mắt vừa lớn vừa đen, hai lỗ tai nhỏ nhắn dựng đứng hai bên đỉnh đầu, lộ ra vẻ đặc biệt vô tội.
Thiểm Điện Điêu ngồi xổm ở trên nhánh cây cao mười mét, chính cúi đầu nhìn Phương Húc và Ngô Hoành phía dưới.
- Là Tử Điện Điêu, cẩn thận một chút, tốc độ của gia hỏa này rất nhanh, móng của nó cũng rất sắc bén.
Ngô Hoành nhẹ nói nói.
- Ừm.
Phương Húc trịnh trọng nhẹ gật đầu.
Lúc này, sư huynh đệ hai người đã tiến vào năm ngàn dặm ngoài Man Hoang sơn mạch, đã chờ đợi ở đây khoảng năm ngày, đây vẫn là Yêu thú khó chơi nhất từ lúc bọn hắn vào đây đến giờ.
Mặc dù Tử Điện Điêu không có lực lượng và phòng ngự lớn như Hắc Bạo Hùng, cũng không có thiên phú ẩn tàng trong đêm tối hoàn mỹ như Ám Ảnh Báo, nhìn qua thì rất vô hại, nhưng tốc độ của bọn nó lại là đáng sợ nhất, Ám Ảnh Báo hoàn toàn không thể so sánh với nó.
Bởi vì cái gọi là thiên hạ võ công duy nhanh không phá! (*)
(*) Võ công trong thiên hạ, chỉ có chiêu thức liên quan đến tốc độ là khó phá giải nhất.
Đương nhiên, tốc độ của bọn nó thiên hạ vô song trong cùng cấp bậc, thậm chí cũng có nhiều Yêu thú cao hơn chúng nó một cấp cũng không bằng, nhưng thủ đoạn công kích của Tử Điện Điêu cũng rất ít.
Có lẽ cảm giác hai người dưới gốc cây không uy hiếp được nó nên Tử Điện Điêu lần nữa phát động công kích.
Thân ảnh nhỏ nhắn bay ra khỏi nhánh cây, vọt về hướng Ngô Hoành như thiểm điện.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi muốn chết sao.
Ngô Hoành nhếch miệng cười một tiếng, một nắm đấm đánh về bóng dáng màu tím.
Nhưng Tử Điện Điêu không hổ là Tử Điện Điêu, chỉ thấy khi thân thể của nó tới gần nắm đấm thì bỗng nhiên nhẹ lách qua một cái, rất dễ dàng lại tránh được nắm đấm của Ngô Hoành, chộp thẳng đến lồng ngực của hắn.
- Chi chi! (đau quá)
Sau một kích, Tử Điện Điêu lại như thiểm điện vọt về hướng cành cây, nó cúi đầu nhìn nhân loại phía dưới một chút, lại nhìn móng vuốt của mình một chút, tròng mắt đen kịt chuyển bỗng khẽ đảo, sau đó chạy về trong rừng cây sau lưng.
- Chi chi!
- Mẹ nó, tốc độ của tiểu gia hỏa này thật sự là quá nhanh, nếu không phải công kích của nó không mạnh thì có lẽ ta cũng không chiếm được tiện nghi rồi.
Ngô Hoành cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nói.