Dù sao thì ngươi cũng không thể đánh ta, ta sợ cái gì, cùng lắm thì cũng là phạt chút tài nguyên tu luyện mà thôi.
Nhưng Vương Đằng hắn giống người thiếu tài nguyên tu luyện sao?
- Được thôi.
Thấy thần sắc kiên định của Vương Đằng, tông chủ của Thiên Thánh tông cũng từ bỏ ý nghĩ thuyết phục.
Nếu trưởng lão Vương Đằng không muốn ra khỏi Thiên Thánh tông, vậy thì không cho hắn đi ra, sau này làm trưởng lão nội vụ trong tông cũng được, chỉ là đáng tiếc thiên phú của hắn.
Võ giả muốn nhanh tiến cảnh đột phá thì phải đi ra ngoài lịch luyện nhiều hơn.
Vương Đằng đi ra khỏi núi của tông chủ thì cả người nhẹ nhõm.
- Tiểu tử, còn muốn để cho ta ra khỏi tông, không có cửa đâu, bên ngoài tông phái nào có an toàn.
- Sư tôn, ngài trở về rồi.
- Ừm, đi thôi, ta dẫn ngươi đi đăng ký, sau đó đi xem Lưu sư thúc của ngươi một chút.
- Vâng.
Vương Đằng mang theo Ngô Hoành đăng ký xong, sau đó mang theo hắn đi tới ngọn núi của Lưu Thành.
- Lưu Thành, sao ngươi biến thành như vậy rồi?
Vương Đằng nhìn bóng người mập mạp trước mắt một vòng, lấy làm kinh hãi, tuy rằng Lưu Thành vốn không cao lắm, nhưng bây giờ xem xét thì đơn giản chính là thê thảm không nỡ nhìn.
- Vương Đằng, lần này ta thật sự quá thảm rồi, ngươi kém chút nữa là không gặp được ta rồi đấy, nếu không phải tông chủ đuổi tới kịp thời thì có lẽ ta đã bị lão gia hỏa Vương Tam Đức kia đánh chết rồi.
Khóe miệng Lưu Thành co giật một cái, có lẽ là rất đau.
- Nếu không phải ta thông minh đã sớm truyền tin cho tông chủ thì sợ rằng sẽ bị đám mãng phu Kim Đỉnh môn kia cho đánh chết tươi. . .
Nhìn lấy Lưu Thành thao thao bất tuyệt, Vương Đằng cũng yên tâm, tuy nhìn Lưu Thành thảm không chịu nổi, nhưng nhìn cách nói chuyện này hẳn là không có chuyện gì lớn, cao lắm chỉ bị một số vết thương ngoài da mà thôi.
- Đúng rồi, Vương Đằng, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy, đúng ra bây giờ các ngươi phải còn đang thu nhận đệ tử ở bên ngoài chứ?
Bỗng nhiên, Lưu Thành giống như nhớ ra cái gì đó, nhìn Vương Đằng hỏi.
- Ta vốn đang đi thu nhận đệ tử, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, có chút không yên lòng các ngươi, cho nên mới sớm trở về, nào biết được ngươi lại bị thương.
- Ai, sớm biết như vậy thì để ngươi và ta đồng thời trở về, nếu không thì bằng vào thực lực của hai người chúng ta chắc chắn có thể ngăn cản được lão thất phu Vương Tam Đức kia, kiên trì đến lúc tông chủ tới cứu chúng ta, ta cũng sẽ không bị thương.
Lưu Thành có chút thương cảm nói ra.
Lần này hắn bị thương nặng như vậy, tuy tông chủ hứa hẹn cho hắn rất nhiều tư nguyên, nhưng hắn lại phải tĩnh dương hơn một tháng, như vậy sẽ không đi Âm Dương Hợp Hoan Tông được sát vách.
Suy nghĩ việc này một chút, trong lòng của hắn cũng thật đau xót, chỉ có thể chờ đợi sau khi thương thế tốt lên thì mới đi tiêu sái.
- Vậy Lưu Thành à, ngươi dưỡng thương thật tốt, sắp tới ta muốn bế quan một đoạn thời gian, có thể không có thời gian tới thăm ngươi.
Vương Đằng cảm thấy tốt nhất là không nên làm bằng hữu với Lưu Thành này thì hơn, nghe một chút những lời vừa rồi còn là tiếng người sao?
Tuy bình thường hắn rất ít ra khỏi tông môn, nhưng tông môn thù địch cũng có không ít nhân vật có tu vi lợi hại, hình dạng và tuyệt kỹ thành danh, hắn đều đã tìm hiểu rõ ràng, một khi khai chiến vậy thì hắn cũng chỉ có chạy trốn.
Dù sao Vương Tam Đức cũng là võ giả Huyền Nguyên cảnh, bình thường Vương Đằng triển lộ tu vi cũng chỉ là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, bằng hai người bọn họ mà cũng muốn ngăn cản Vương Tam Đức thật sưj có chút quá sức, khả năng cao nhất sẽ bị đánh thành đầu heo.
- Ai, tốt, ta cũng chuẩn bị bế quan dưỡng thương thật tốt, ta cũng không mặt mũi ra ngoài gặp người với bộ dáng này.
- Ừm, vậy thì ta đi trước.
Vương Đằng mang theo Ngô Hoành rời khỏi ngọn núi của Lưu Thành, trở về ngọn núi Vô Danh của mình.
. . .
- Sư tôn, sao ngươi trở về sớm như vậy.
- Ừm, lần này xảy ra một chút chuyện nhỏ, cho nên ta mới trở về sớm một chút, đúng rồi, đây là đồ đệ vi sư vừa mới thu, cũng là sư đệ của ngươi.
Vương Đằng nói với Phương Húc trước mặt.
- Sư đệ ngươi tốt, ta tên là Phương Húc.
- Ngô Hoành gặp qua đại sư huynh.
Ngô Hoành đứng sau lưng Vương Đằng tiến lên mấy bước, cung kính hành lễ đối với Phương Húc.
- Khụ khụ, không cần khách khí như vậy, thật ra ta cũng chỉ nhập môn sớm hơn ngươi một tháng mà thôi.
- Tốt, Phương Húc, ngươi giảng giải một số quy củ của Thiên Thánh tông và núi Vô Danh của chúng ta cho sư đệ ngươi một chút đi.
- Vâng!
Phương Húc trả lời một tiếng, sau đó bắt đầu giảng giải cho Ngô Hoành.