Một lát sau, Hạ Mộng Dao thấy trên trận không có người kêu giá, không khỏi lên tiếng nói:
- Phòng khách quý số 3 ra giá 9 triệu linh thạch, còn có người ra giá nữa không?
- Thiên Kiếm tông không hổ là đại tông môn số một số hai của quận Thanh Lâm chúng ta, thật sự là quá có tiền!
- Ta quyết định, sang năm để con của ta bái nhập Thiên Kiếm tông.
- 9 triệu linh thạch lần thứ nhất.
- 9 triệu linh thạch lần thứ hai.
- Trưởng lão Huyết Luyện, chúng ta không đấu giá Xích Vũ Hỏa Dực sao?
Một người thanh niên mặc trường bào màu đỏ như máu lên tiếng hỏi.
- Khặc khặc, không cần thiết tiếp tục tranh đoạt với Thiên Kiếm tông, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là Phá Cảnh Đan, không cần thiết tiêu hao quá nhiều linh thạch vì một bản võ kỹ Địa giai trung phẩm.
Huyết Luyện lão ma cười khằng khặc quái dị nói.
- 9 triệu linh thạch lần thứ ba, chúc mừng phòng khách quý số 3 đấu giá thành công Xích Vũ Hỏa Dực.
Hạ Mộng Dao nói.
Lúc nghe được câu này, Trình Chấn Hoa cũng thở dài một hơi, may mà lão ma đầu Ma Huyết tông kia không cùng chết với hắn.
- Vật phẩm bán đấu giá tiếp theo là. . .
Thời gian từng chút một trôi qua, một món lại một món linh khí, đan dược, công pháp võ học, hoặc là một số thiên tài địa bảo và tài liệu bị bán đấu giá ra.
Linh khí Vương Đằng lấy ra cũng bị đấu giá mấy món, thu được gần 1 triệu linh thạch hạ phẩm.
Lần này, Trân Bảo các xuất ra kỳ trân dị bảo, nhiều nhiều vô số kể, lại thêm một số người gửi đấu đồ vật, một số người trên phòng đấu giá đều thu hoạch tràn đầy.
Nhưng Vương Đằng lại là một món đồ vật cũng không có coi trọng, đồ vật bán đấu giá đều quá bình thường, không có một món nào có thể lọt vào hắn mắt.
Đan dược hắn không thiếu, có lẽ tổng số đan dược trên người hắn đã có thể mở một cửa hàng nhỏ, linh khí thì càng không cần phải nói, buổi đấu giá này không có khả năng xuất hiện Thánh khí, xem như linh khí Địa giai hạ phẩm cũng chưa chắc sẽ có.
Đến mức công pháp võ kỹ, Vương Đằng lại càng thêm coi thường, xuất hiện cấp độ cao nhất cũng chỉ có quyển Xích Vũ Hỏa Dực Địa giai trung phẩm kia, cũng chỉ là những thiên tài địa bảo và tài liệu có chút đáng xem.
- Vật phẩm bán đấu giá tiếp theo đến từ một cổ mộ của Đại Tần đế quốc, cổ mộ đó là nơi táng thân của một vị cường giả Đế cảnh, mà vật phẩm bán đấu giá này cũng lấy được từ trong cổ mộ đó.
Tay ngọc thon thon của Hạ Mộng Dao xốc lên vải tơ trên khay, chỉ thấy một hạt châu đen nhánh yên lặng nằm trên khay.
- Thông qua giám định sư trong Trân Bảo các chúng ta giám định, đeo hạt châu này có thể tăng tốc tốc độ tu luyện của người tu luyện phía dưới Ngưng Nguyên cảnh, giá khởi đầu của nó là 50 ngàn linh thạch hạ phẩm, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn 1000 linh thạch hạ phẩm, tiếp theo, đấu giá bắt đầu.
- Chỉ là một hạt châu có thể tăng lên tốc độ tu luyện của người tu luyện phía dưới Ngưng Nguyên cảnh, giá quy định đấu giá lại cao như vậy, Trân Bảo các là muốn linh thạch muốn điên rồi à?
- Đúng đấy, có linh thạch này, ta mua một số tài nguyên tu luyện khác không tốt sao?
- 50 ngàn linh thạch hạ phẩm đã gần bằng giá một món linh khí Huyền giai hạ phẩm rồi.
- . . .
Trong lúc nhất thời, phía trên phòng đấu giá nghị luận ầm ĩ.
Hạ Mộng Dao vẫn là gương mặt mỉm cười, nhưng trong lòng nàng lại không nhịn được chửi đậu đen rau muống.
Hạt châu này bị Trân Bảo các bọn họ đạt được rất sớm trước đó, cũng bị giám định sư tổng bộ Trân Bảo các bọn họ giám định một đoạn thời gian rất dài, nhưng lại không đạt được kết luận hữu dụng gì, chỉ biết là có thể tăng lên tốc độ tu luyện của người tu luyện phía dưới Ngưng Nguyên cảnh, và trong đó ẩn chứa một tia lực lượng thần bí.
Nhưng những chuyên gia giám định kia nhất trí cho rằng hạt châu này không đơn giản, nhất định còn có những tác dụng khác, sau đó, một đám người lại nghiên cứu một đoạn thời gian rất dài, ngoại trừ lấy được những kết luận kia ra thì vẫn không có phát hiện tác dụng khác của hạt châu này, rốt cục, người của Trân Bảo các không thể không từ bỏ việc nghiên cứu khỏa hạt châu này, dù sao bọn họ là người làm ăn, nghiên cứu không ra được đồ vật thì là vô dụng, vậy còn không bằng đấu giá cho rồi.
Sau đó khỏa hạt châu này Trân Bảo các ở phân bộ Đại Tần Đế Quốc, thành công bán ra với giá 8 triệu linh thạch, nhưng nào nghĩ tới qua mấy chục năm lưu chuyển, hạt châu này lại về tới trong tay Trân Bảo các.
Mấy năm trước, Hạ Mộng Dao mang theo khỏa hạt châu này đi tới quận Thanh Lâm của Vương Triều Đại Càn.
Trải qua mấy năm này không ngừng nghiên cứu, nàng quyết định bán đấu giá hạt châu vô dụng này ra, nhưng giá cả cũng không thể quá thấp, dù sao thì hạt châu này đã từng được bán đấu giá với giá 800 vạn linh thạch.