Đồ vật: 15 viên Tư Chất Đề Thăng Đan, 123 viên Ngộ Đạo Đan, 1304 viên Tử Linh Đan, 658 viên Thiên Cơ Hư Linh Đan, 3288 viên Ngưng Nguyên Đan, 2288 viên Tụ Khí Đan, 50 viên Tinh Thạch Không Gian, 10 giọt Thiên Linh Dịch, Khinh Vũ Phi Chu, Liệt Ma Đao, Hỗn Nguyên Thương (Thiên giai cực phẩm), Toái Không Chùy. . .
- Tu luyện, nhất định phải tu luyện, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì chút tu vi ấy của mình khẳng định không đáng chú ý.
Vương Đằng quyết định trong khoảng thời gian này nhất định phải tu luyện thật tốt, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian.
Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ, lãng phí thời gian chẳng khác nào là đang lãng phí sinh mệnh, cho nên vì cái mạng của mình, hắn phải cố gắng tu luyện.
Ngay cả ba đồ đệ kia của hắn cũng nhất định phải nỗ lực tu luyện thật tốt, tranh thủ càng tiến một bước.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng sải bước đi ra khỏi cửa phòng, đi vào nơi ở của hai đệ tử.
- Phương Húc, Ngô Hoành, trong khoảng thời gian này các ngươi phải cố gắng tu luyện, không thể buông lỏng, ngày 15 tháng sau sẽ tổ chức đại hội Bách Tông, đến lúc đó tông môn sẽ phái các ngươi đi tham gia.
- Sư tôn, đại hội Bách Tông là cái gì?
- Đại Hội Bách Tông chính là đệ tử các môn phái, gia tộc của quận Thanh Lâm, và đệ tử các môn phái, gia tộc quận Ngọc Lâm đồng thời tiến vào một bí cảnh, tranh đoạt tư nguyên, đến lúc đó người đi khẳng định rất nhiều, cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi nhất định phải nỗ lực tu luyện.
- Vâng, sư tôn.
Căn dặn hai đồ đệ xong, Vương Đằng lại tới phòng của Phương Đức.
Buổi sáng hôm nay, Vương Đằng đã giao Hổ Nữu giao cho Phương Đức chiếu cố.
- Vương trưởng lão, ngài đã tới.
- Ừm, Hổ Nữu đâu?
- Hổ tiểu thư đang ngủ trong phòng.
- Trong khoảng thời gian này ngươi chiếu cố nó cho tốt, khoảng thời gian này ta muốn bế quan, có thể sẽ không có thời gian chiếu cố nó.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy được rồi, dù sao tiểu gia hỏa này còn nhỏ như thế, mỗi ngày khổ tu còn ra thể thống gì.
Lại nói Hổ Nữu tu luyện Thôn Phệ Thiên, chỉ cần biết ăn thì sẽ có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng mà bây giờ nó còn hơi nhỏ, cho nên mỗi ngày cũng không tiêu hóa được quá nhiều.
- Đây là nguyên liệu nấu ăn cho Hổ Nữu trong khoảng thời gian này.
Vương Đằng lại lấy ra mười thi thể Yêu thú từ trong không gian hệ thống, đây là trên đường bọn họ trở về, săn giết được trong Man Hoang sơn mạch, đặc biệt chuẩn bị cho Hổ Nữu.
Dù sao thì ăn thịt Yêu thú sẽ trưởng thành nhanh hơn, thật ra trong không gian hệ thống của hắn còn có một số yêu đan nữa, nhưng những thứ này Hổ Nữu tạm thời không ăn được.
- Được rồi, Vương trưởng lão, ta nhất định sẽ chiếu cố Hổ tiểu thư tốt.
Phương Đức cẩn thận tỉ mỉ nói.
Hắn rất là tôn kính đối với Vương trưởng lão trước mắt, người này không chỉ là sư tôn của đại thiếu gia, cũng là ân nhân của hắn.
Trong khoảng thời gian ở núi Vô Danh này, Vương trưởng lão không chỉ truyền thụ hắn một môn công pháp, mà còn cho hắn không ít đan dược, tu vi của hắn cũng vì vậy mà đột phá đến Tụ Khí cảnh.
- Ừm, ta trở về bế quan, Hổ Nữu thì làm phiền ngươi rồi.
. . .
Mấy ngày nay, Hổ Nữu có thể nói là sống cực kỳ dễ chịu, mỗi ngày đều có người hầu hạ, ăn cũng không cần lo, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có thể tùy ý vui chơi ở trên núi Vô Danh.
Chỉ có điều sư tôn và hai sư huynh của nàng cả ngày đều trốn trong phòng không ra, không có người nào chơi đùa với nàng.
Mấy ngày nay, nàng gần như đã chạy một lượt khắp các hẻm hóc trên núi Vô Danh.
Đáng tiếc, trên ngọn núi này trừ sư phụ, hai cái sư huynh và một lão đầu ra thì không còn người hay động vật gì khác.
Mỗi khi nàng muốn chạy ra khỏi núi Vô Danh thì đều sẽ bị lão đầu kia ngăn lại.
Đối với Hổ Nữu, đây chính là một trò chơi thú vị, cho nên mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ biện pháp chạy xuống núi Vô Danh chơi, đáng tiếc Phương Đức giám sát quá chặt, Hổ Nữu vẫn chưa thể thành công xuống núi.
Ngay hôm nay, Hổ Nữu thừa dịp Phương Đức không chú ý đã thành công chạy ra khỏi phạm vi núi Vô Danh.
Làm một người từ nhỏ đã lớn lên trong bí cảnh, vừa sinh ra chưa được bao lâu, đối với Hổ Nữu, tất cả mọi thứ bên ngoài đều rất mới mẻ.
Lúc trước, khi Vương Đằng trở thành trưởng lão đã lựa chọn sơn phong ở vị trí tương đối vắng vẻ an tĩnh, cho nên xung quanh núi Vô Danh cũng không có người nào khác.
Hổ Nữu một đường vừa đi vừa nghỉ, tò mò nhìn tất cả xung quanh.
- Kỳ quái, vì sao nơi này cũng không có những người khác và Yêu tộc chứ?
Hổ Nữu có chút không hiểu, nơi nàng sống trước đó có rất nhiều đồng loại và các sinh vật khác.
Cùng lúc đó, Phương Đức cũng phát hiện Hổ Nữu không còn trên núi, nhất thời gấp đến độ chạy khắp núi Vô Danh tìm.
- Hổ tiểu thư, ngươi ở đâu? Ngươi mau ra đây đi.
- Đức thúc, sao vậy?
Phương Húc đi ra khỏi phòng hỏi.
- Đại thiếu gia, không thấy Hổ tiểu thư.
Phương Đức lo lắng nói ra.