Nhớ ngày đó, khi hắn vẫn là một thiên tài, bái nhập Liệt Diễm tông cũng là tông môn nhị lưu, nào biết được bây giờ lại chỉ có thể bái nhập một tông môn tam lưu, cũng không biết vị sư tôn này có thể xuất ra Tục Mạch Đan trị liệu kinh mạch đã đứt đoạn của hấn hay không, nhưng dù chỉ có một chút hi vọng thì hắn cũng sẽ kiên trì.
Nhưng Vương Đằng không biết nhị đồ đệ sau lưng mình đang đăm chiêu suy nghĩ, lúc này hắn lại đang hưng phấn tra xét Bất Diệt Kim Thân và Loạn Phi Phong Chùy Pháp, thuận tiện để hệ thống tiếp tục quét xem những nơi còn lại có đệ tử thích hợp hay không.
- Tê ~! Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân này quả nhiên là lợi hại, không hổ là công pháp Thánh cấp cực phẩm, luyện đến đệ ngũ chuyển là có thể đoạn chi trọng sinh, luyện đến viên mãn, thậm chí có thể tích huyết trọng sinh, quả nhiên là vô cùng đáng sợ, nếu như mình luyện đến cảnh giới này, mỗi nơi giấu một giọt máu tươi, vậy chẳng phải là không ai có thể giết chết mình sao?
Vương Đằng là càng nghĩ càng hưng phấn, hắn nhất định phải luyện công pháp này thật tốt, nhị đồ đệ cũng phải luyện thật tốt, ngày hắn công thành có lẽ cũng sẽ có thể thử đi săn giết khí vận chi tử một chút.
- Còn có Loạn Phi Phong Chùy Pháp này, quả nhiên là vô cùng bá đạo, luyện đến cực hạn có lẽ một chùy diệt một thành nhỏ không là vấn đề.
Vương Đằng hưng phấn đến mức thân thể đều muốn run rẩy lên, hắn quyết định, lần này về Thiên Thánh tông định phải bế quan thật tốt, nỗ lực tu luyện.
Ngô Hoành nhìn bóng lưng sư tôn phía trước, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Sư tôn đây là thế nào, sao thân thể của ngài lại run rẩy đâu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy một mực đi lại chẳng có mục đích, chẳng lẽ là đang khảo nghiệm tâm tính của ta sao?
- Đúng vậy, sư tôn nhất định là đang khảo nghiệm tâm tính của ta, dù sao hiện tại ta chỉ là một phế nhân kinh mạch đứt đoạn, nếu như ngay cả chút tính kiên trì ấy cũng không có, vậy thì còn nói tu luyện, báo thù gì nữa.
Nghĩ đến đây, bước chân Ngô Hoành càng thêm kiên định, quang mang trong mắt càng thêm nóng rực.
Vương Đằng mang theo Ngô Hoành dạo qua một vòng, sau khi không phát hiện đệ tử thích hợp nào hắn cũng chỉ có thể mang theo Ngô Hoành trở về quảng trường.
Lúc này, Thiên Thánh tông thu nhận đệ tử cũng đã đến khâu cuối cùng, tuy thành Du Lâm lớn hơn thành Du Dương một chút, nhưng người của một số thôn trấn còn chưa nhận được tin tức, cũng không kịp đuổi tới trong thành tham gia khảo nghiệm của Thiên Thánh tông.
- Vương trưởng lão, đã tuyển nhận hoàn tất.
Liễu chấp sự đi đến bên cạnh Vương Đằng, cung kính nói.
- Ừm, để bọn hắn tối nay tụ họp với cha mẹ một chút, ngày mai lên đường trở về Thiên Thánh tông.
Vương Đằng nhìn mười thiếu nam thiếu nữ sau lưng Liễu chấp sự, thản nhiên nói.
- Vâng, Vương trưởng lão.
Vương Đằng trở lại phòng của mình do thành chủ thành Du Lâm an bài, nói với Ngô Hoành đang theo sau lưng:
- Ngươi đi vào cùng ta.
- Vâng, sư tôn.
- Đây là mười viên Tục Mạch Đan, ngươi khôi phục kinh mạch trước, chờ trở lại Thiên Thánh tông ta sẽ truyền thụ công pháp cho ngươi.
Vương Đằng lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Ngô Hoành.
- Cảm ơn sư tôn.
Ngô Hoành nhận lấy bình sứ nhỏ, kích động đến mức thân thể có chút run rẩy.
- Rốt cục hắn đã có hi vọng tu luyện, dù chỉ là có thể tu luyện công pháp nhục thể.
- Tốt, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Vương Đằng phất phất tay đối với nhị đồ đệ trước mắt.
- Vâng, cảm ơn ân tái tạo của sư tôn.
. . .
Sáng sớm hôm sau, bọn người Vương Đằng mang theo đệ tử mới thu nhận cưỡi ngựa chạy về phương hướng Thiên Thánh tông.
- Liễu chấp sự, ngươi tận lực dẫn chúng ta đi những nơi an toàn, đường vòng một chút cũng không sao, tận lực lấy an toàn làm chủ.
Vương Đằng nói với Liễu chấp sự đang dẫn đường phía trước.
Dã ngoại thế giới này cũng không an toàn, có Yêu thú thậm chí cường đạo ẩn hiện, người bình thường rất khó xuất hành một mình an toàn, trừ phi có võ giả bảo vệ.
- Vâng, Vương trưởng lão, thật ra lấy thực lực Thông Thiên của Vương trưởng lão ngươi thì những Yêu thú và tiểu tặc kia căn bản cũng không dám tới gần chúng ta.
Liễu chấp sự nịnh nọt nói.
Sáng nay hắn vừa nhìn thấy Ngô Hoành, đã biết kinh mạch của hắn được chữa khỏi, cái này còn phải nghĩ sao, khẳng định là Vương trưởng lão cho Tục Mạch Đan để trị liệu tốt.
Đã sớm nghe nói Vương trưởng lão của núi Vô Danh là một Luyện Đan Sư, nhưng hắn nào biết trình độ luyện đan của Vương trưởng lão lại cao thâm như vậy, ngay cả Hoàng giai thượng phẩm Tục Mạch Đan cũng có thể luyện chế ra, nếu như hắn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt vị Vương trưởng lão này, vậy chẳng phải sau này sẽ...
- Ừm, nhưng mà vẫn phải tận lực lấy an toàn làm chủ.
Vương Đằng thật sự không dám khinh thường, ai biết nửa đường có thể đột nhiên thì xuất hiện cao thủ cản đường cướp bóc, cao thủ ma đạo nổi điên, hoặc là Yêu thú đi ra đánh lén hay không, trước khi chưa tiến vào Thiên Thánh tông thì tất cả đều là nhân tố không ổn định.