“Lệ đại ca, lấy lọ màu trắng trong hộp thuốc của tôi ra đây!” Lâm Vũ vội vàng dặn dò Lệ Chắn Sinh một câu, sau đó tự mình cầm hộp ngân châm Long Phượng lần trước lên.
Nhận lấy lọ thuốc Lệ Chấn Sinh đưa tới, Lâm Vũ liền nhanh chóng cùng Tạ Trường Phong chui vào trong xe.
Sau khi đến Bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, hai người vội vã chạy tới phòng câp cứu.
Trong phòng cấp cứu một nhóm bác sĩ ngoại khoa đang tiền hành cấp cứu cho Quách Triệu Tông.
Bên ngoài phòng cấp cứu đã có rất nhiều người vây quanh, ngoại trừ một vài quan chức chính phủ, những người còn lại đều là người của Quách Triệu Tông, Trần Bội Nghi cũng ở đó, được hai tên vệ sĩ đỡ, ôm mặt than vãn khóc lớn, vô cùng thương tâm.
Thật ra bộ dạng này của cô ta hoàn toàn là tinh tinh làm dáng, Quách Triệu Tông chết, đối với cô ta là một chuyện tốt. Với tư cách là vợ hợp pháp của Quách Triệu Tông, cô ta có quyền thừa kế một nửa tài sản, hơn nữa cô ta cũng không cần ở bên cạnh lão già này sống qua ngày nữa.
Cái gọi là đóng kịch phải đóng cho trọn vẹn.
Sau khi Trần Bội Nghi nhìn thấy Tạ Trường Phong như nhìn thấy kẻ thù đã giết cha, xông tới một tay túm chặt cổ áo của Tạ Trường Phong, khóc lóc nói: “Không phải ông từng bảo đảm với tôi, sẽ không để chồng tôi xảy ra bất cứ chuyện gì ở Thanh Hải sao? Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, ông bảo tôi sống thế nào đây?” “Quách phu nhân, cô trước tiên đừng vội vã, tôi đã mời bác sĩ Hà tới rồi, cậu ấy nhất định có thể cứu sống Quách tổng.” Tạ Trường Phong vội vàng trần an cô ta nói.
Trần Bội Nghi vừa nghe Lâm Vũ có thể cứu sống Quách Triệu Tông, trong lòng nhất thời run lên, ngẳng đầu chỉ vào Lâm Vũ lạnh lùng nói: “Sao tôi có thể để tên khốn nạn này cứu chồng tôi? Chính bởi cậu ta nguyền rủa chồng tôi, chồng tôi mới xảy ra chuyện!” “Tôi nguyền rủa chồng cô?” Lâm Vũ cười lạnh lùng một tiếng: “Rõ ràng là cô có tướng khắc chồng! Nếu tôi đoán không lầm, trong lòng cô hiện giờ chắc hẳn rất vui vẻ nhĩ?
Chồng cô chết rồi, cô liền có thể thừa kế di sản của ông ấy, bao nuôi người tình nhỏ của cô.” Mặc dù Trần Bội Nghi diễn như thật, nhưng Lâm Vũ vừ nhìn đã nhìn thấu cô ta, cô ta bề ngoài khóc lóc rèn rĩ, nhưng trong mắt căn bản không có chút thần sắc thương tâm.
Hơn nữa, có tiểu tam nào bám đại gia không phải vì tiền?
Càng không nói đến loại gái điếm nói năng chua ngoa, khiến người chán ghét này.
“Đồ chết tiệt!” Trần Bội Nghi bị Lâm Vũ chọc đúng chỗ, lập tức có chút thẹn quá hóa giận: “Đồ nhà quê, cậu muốn chết à? Người đâu, xử cậu ta cho tôi!” Với tư cách là vợ của Quách Triệu Tông, một đám vệ sĩ đương nhiên phải nghe lời phân phó của cô ta, rằm rập vây quanh, làm tư thế sắp ra tay với Lâm Vũ.
“Tôi xem ai dám?” Tạ Trường Phong ngắng đầu lạnh lùng nói: “Cũng không xem thử đây là chỗ nào! Có tin tôi bắt từng người lại hay không?” Lời nói này của ông ta quyền thế thô bạo, đây là Thanh Hải, là địa bàn của ông ta, cũng không đến lượt người khác làm mưa làm gió ở đây!
Mắy tên vệ sĩ lập tức dừng lại, không dám ra tay. Phải biết rằng, Tạ Trường Phong tùy ý dặn dò một câu, bọn họ sợ”
rằng đừng mong rời khỏi Thanh Hải.
Trần Bội Nghi bị Tạ Trường Phong hét lên một tiếng, khí thế nhất thời giảm xuống, có chút không cam tâm nhìn Tạ Trường Phong, mặt sằm xuống, lạnh lùng nói: “Bí thư Tạ, chồng tôi xảy ra chuyện ở Thanh Hải các ông, nếu ông ấy có mệnh hệ gì, sợ rằng ông phải chịu trách nhiệm chính nhỉ?” “Cái này không cần cô nói!” Tạ Trường Phong quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ, hạ giọng nói: “Tiểu Hà, cậu có muốn vào xem thử trước hay không?” “Đợi một lát đi.” Lâm Vũ trầm giọng nói: “Trước tiên để bọn họ gắp hết mảnh thủy tinh ra, truyền máu cho Quách tổng.” Lâm Vũ vừa dứt lời, cửa lớn phòng cấp cứu được người mở rằm một tiếng, một bác sĩ đeo khẩu trang vội vàng chạy ra ngoài, gấp gáp nói với Tạ Trường Phong: “Bí thư Tạ, không xong rồi, bệnh nhân… bệnh nhân không còn thở nữa!” “Cái gì?” Tạ Trường Phong thân thể đột ngột run lên, chỉ cảm thấy bóng tối trước mặt, loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
“Bí thư!” Tăng Thư Kiệt vội vàng đỡ ông ta dậy, trái tim ông vô cùng đau đớn, ông ta biết, cái chết của Quách Triệu Tông, là một đòn đau đối với Thanh Hải.
Đến Thanh Hải đầu tư thì bị chết bất đắc kỳ tử, ngay sau khi tin tức lan truyền, liệu có bao nhiêu người dám đến Thanh Hải đầu tư nữa?
“Tạ bí thư, chúng tôi đã tận lực rồi…” Lúc này Hướng Bồi chủ nhiệm phẫu thuật bệnh viện nhân dân Thanh Hải, kiêm trưởng nhóm chuyên gia cao cấp về phẫu thuật thần kinh của Thanh Hải vội vã ra ngoài cùng các bác sĩ khác vẻ mặt xáu hỏ, khóe miệng hơi ngắn ra.
“Ai ya, chồng ơi, em có lỗi với anh!” Trần Bội Nghi khi nghe thấy điều này thì ngây ngắn cả người, nhưng ngay lập tức giả vờ hét lên một tiếng đau khổ, rồi bật khóc: “Nếu như em ngăn cản anh ngay từ đầu, không cho anh đến Thanh Hải thì tốt rồi, cũng không mắt mạng một cách vô ích rồi! ” Vì để biểu hiện bộ dạng đau long, Trần Bội Nghi ngồi xuống đắt lạnh lẽo khóc thút thít, đau không bằng chết.
“Vừa mới ngừng thở sao?” Lâm Vũ lạnh lùng liếc nhìn con chó cái mưu mô này, ngay lập tức chạy đến Hướng Bồi hỏi.
“Ừm” Hướng Bồi thở dài, anh ta không quen biết Lâm Vũ, chỉ là thuận miệng trả lời một tiếng, quay lại giải thích với Tạ Trường Phong: “Chúng tôi đã có gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đến quá muộn và vết thương quá phức tạp, thực sự rất khó chữa trị, ngay cả khi bác sĩ phẫu thuật hàng đầu của Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ đến cũng không giúp được gì”.
“Đúng vậy, Tạ bí thư, tôi là thành viên của Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ. Chấn thương nặng đến nỗi ngay cả những bác sĩ phẫu thuật hàng đầu trong hiệp hội của chúng tôi cũng không thể làm gì được.” Chung Phàm cũng vội vàng nói.
Loại trường hợp này, anh ấy vẫn không quên thu hút sự chú ý và giải thích danh tính của mình là một thành viên của Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ.
Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, trong mắt hắn lóe lên một tia hung quang, lần trước Lâm Vũ ép anh và đám bạn ăn đồ phề liệu ở chợ đá thô anh vẫn còn lo lắng.
“Nếu như mới ngừng thở, tôi có thể thử một chút, có lẽ vẫn còn hi vọng.” Lâm Vũ thấy họ nói không nên lời, đột ngột ngắt lời họ.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình, hướng ánh mắt về phía Lâm Vũ.
Đây là phòng phẫu thuật, rất nhiều người không quen với Lâm Vũ đều có chút kinh ngạc, thiếu niên này đang nói chuyện trong mơ sao? Người đã chết, làm sao cứu được?
Có điều thấy anh đứng bên cạnh thư kí, cũng không dám nói gì nhiều.
“Anh là?” Hướng Bội liếc nhìn Lâm Vũ, kẽ cau mày.
“Tiểu Hà, cậu có thể chữa khỏi sao?” Tạ Trường Phong nắm lấy cánh tay Lâm Vũ, lo lắng nói”