Một đạp này của Bạch Tông Vĩ trúng giữa mặt Kiệt Mễ, tức khắc máu tươi văng khắp nơi, mũi Kiệt Mễ bị đánh đên lệch đi, bụm mặt thống khô lăn lộn trên đất.
“Mày là cái thứ gì, còn dám hỏi lão tử mày là ai? Lão tử nói cho mày, lão tử là con trai Bạch cục trưởng cục quản lý dược thực phẩm!”
Bạch Tông Vy vừa mắng vừa hung hăng đá Kiệt Mễ mấy đả, Kiệt Mễ đau đến liên tục kêu thảm thiết.
Bởi vì vừa xuống xe hơi gấp gáp, Bạch Tông Vĩ căn bản không chú ý tới chiếc Roll-iRoyce ở bên đường, nếu không hắn ta đánh có lẽ sẽ thu liễm một chút.
Lúc này Lâm Vũ cũng bị mấy người mặc đồng phục vây quanh không ngừng xô đây, cho nên cũng không rảnh để giúp Kiệt Mễ.
“Các người đây là muốn làm gì?” Lâm nề không tùy tiện đánh trả, lạnh giọng Ỏi.
“Làm cái gì, có người báo nơi này của cậu bán thuốc giả, uống chết người, chúng tôi tới điều trai” Lão Từ trâm giọng nói, tiếp đó dùng sức đây Lâm Vũ: “Đề lão tử đi vào!”
Sau khi tiến vào Hồi Sinh Đường, lão Từ đem Lâm Vũ ân trên ghê, tự mình nhìn anh, vài người khác bắt đầu lục soát bốn phía trong quán.
Mấy bệnh nhân trong y quán chờ xem bệnh vừa thấy tình hình này đều lập tức chạy mật.
“Các người làm gì?”
Lệ Chắn Sinh từ trong nhà chạy ra, lớn tiếng chất ván, năm tay ‘răng rắc”
rung động, có tư thế muốn động thủ.
“Làm gì? Kiểm tra theo thường lệ!”
Lão Từ không chút yếu thế trừng. mắt nhìn Lệ Chân Sinh một cái, chỉ vào ngực mình kiêu ngạo nói: “Như thế nào, muốn động thủ? Đến đi, đến đây đánh đi, anh dám động đến một SỢI, lông của lão tử, tôi sẽ khiến anh ngôi: trong tù cả đời”
“Lão tử đánh chết mày!”
Quân nhân thiết huyết như Lệ Chấn Sinh nào chịu được loại khiêu khích này, xông tới đánh một quyền, nhưng bị Lâm Vũ tay mắt nhanh nhẹn ngăn được, lắc lắc đầu với anh, ồn trọng nói: “Lệ đại ca, đừng xúc động, bọn họ rõ ràng có ý tới đây điều tra, đừng đề bọn họ bắt được lý do.”
Lệ Chân Sinh hung hăng phun một ngụm nước miễng lên người lão Từ, sau đó lùi lại.
“Được lãm, các người không phôi hợp thì thôi, còn dám nhục mạ âu đả nhân viên công tác chúng tôi, có biết đây là tội gì không?” Lúc này Bạch Tông Vĩ bước dài đi vào, lạnh lùng nói.
“Bạch đại thiếu, cậu thật là seo lành thì quên đau.” Lâm Vũ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Bạch Tông Vĩ nhìn thấy ánh mắt lạnh bằng của Lâm Vũ, nhịn không được rùng mình một cái, nhớ tới cảm giác đau đớn xuyên tim cùng với sợ hãi khi bị Lâm Vũ chi phôi khoảng thời gian trước, không khỏi có chút kinh – hôn táng đảm, vội vàng nói: “Từ ca, coi chừng tiểu tử này cho tôi, đặc biệt là tay. anh ta, đừng đề anh ta tùy tiện lộn xôn.”
Nói xong hắn bước nhanh tới dược quây bên kia, “râm” một tiếng đem ngăn kéo toàn bộ lôi ra, liệc nhìn hộp dược liệu một cái, tiếp đó hung hăng r ném xuống đất, sau đó lại lôi ra một ngăn kéo, ghé mũi vào ngửi ngửi rôi hung hăng phun ra một ngụm nước miếng: “Mẹ nó đây đều là cái thứ gì, đêu ném!”
Nói xong lại lần nữa ném ở trên mặt đất.
_ Lão tử thao mẹ mày!”
Lệ Chấn Sinh tức giận mắng một tiếng, hận không thê đem hãn ta thiên đao vạn quả.
“Lệ đại ca!” Lâm Vũ trầm giọng quát anh một tiếng, ý bảo anh đừng xúc động.
“Tiên sinh, ngài cứ để hắn ta đạp hư dược của chúng ta như vậy So?” Lệ Chân Sinh mồ hôi đầy đầu, gấp giọng nói. Ở Hồi Sinh Đường đã lâu, anh đã sớm sinh ra tình cảm với chỗ dược liệu này, đây là chính anh tự tay chọn lựa từng cái, cắt miếng, ni nát ra đấy.
Kết quả một đám khốn nạn này đem nhiều dược liệu có thế trị bệnh cứu người coi như cỏ dại mà giày xéo.
Trong lòng Lâm Vũ sao lại không đau, nhưng anh biết, mình chỉ cần không ‘ động thủ thì mình sẽ chiếm ý. Nếu mình động thủ, vậy rất có thể sẽ bị đội lên một tội danh khác.
Dù sao nay đã khác xưa, không có Tạ Trường Phong, rất nhiều việc anh chỉ có thể nén giận.
“Cái thứ gì đây, loại đồ vật rác rưởi này uống không chết người mới lại”
Bạch Tông Vĩ một bên lục soát một bền đem dược liệu trong tủ đều phá tan tác, dược liệu rơi đầy đất. Dưới SỰ dẫm đạp của đám người Bạch Tông Vĩ đã sớm nhìn không ra hình dạng gì.