Lâm Vũ liếc nhìn người phụ nữ mặc áo đen với vẻ bực bội, cảm thấy bắt công cho anh em Gia Vinh.
*Có điều loại con gái tiện nhân như cô, với loại vô tích sự, cũng rất xứng đôi!” Người phụ nữ áo đen đem Giang Nhan ra châm chọc, nhìn thấy khuôn mặt và bộ dáng của Giang Nhan, cô ta không khỏi ghen tị.
“Vậy so với cô tốt hơn, cái loại kinh khủng bị vạn người đè chết như cô, tôi sợ ngay cả heo cũng không nguyện đụng vào!” Lúc này, Lâm Vũ đứng dậy, hai tay sau lưng đi tới, bộ dạng trêu đùa người phụ nữ áo đen.
“Anh là ai? Tôi nói chuyện với cô ta, liên quan gì đến anh!” Nhìn thấy Lâm Vũ đột nhiên chạy tới mắng mình, người phụ nữ áo đen dừng lại.
“Tôi chính là Hà Gia Vinh, người mà cô nói vô tích sự.” Lâm Vũ nói nhẹ, đi đến bên cạnh Giang Nhan nắm tay cô, ra hiệu cô đừng sợ.
“Hóa ra anh chính là cái tên vô tích sự sao, quả nhiên, nhìn cũng giống một tên vô tích sự!” Người phụ nữ mặc đồ đen liếc nhìn Lâm Vũ với vẻ khinh thường, và chế nhạo.
*Cô trông cũng xinh đấy.” Lâm Vũ không khó chịu, nhàn nhạt cười nói.
“Tất nhiên!” Người phụ nữ mặc áo đen vén tóc khá kiêu kỳ.
“Chẳng trách có rất nhiều người đàn ông vẫn quan tâm đến cô, đôi giày rách mà hàng nghìn người đàn ông đã chơi cùng.” Lâm Vũ nói tiếp.
“Anh cái rắm!” Người phụ nữ mặc áo đen đỏ mặt và rất tức giận, vì Lâm Vũ đã nói về nỗi đau của mình.
Con người cô ta không khác gì đĩ điềm. Những người đàn ông đã tiếp xúc gần gũi, không tám trăm cũng một nghìn.
“Chết không thừa nhận? Mới mấy ngày nay vùng kín của cô đã ngứa rồi? Tôi khuyên cô nên kiềm chế bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị AIDS.” Lâm Vũ nhướng mày.
“Anh làm sao biết tôi ngứa ngáy… anh cái rắm!” Người phụ nữ mặc đồ đen kia giật mình khi nghe lời nói của Lâm Vũ, cô định hỏi anh ta làm sao mà biết được, cô ta lập tức hoàn hồn và hét lên với Lâm Vũ.
Nhưng đã quá muộn, hai người hướng dẫn mua sắm xung quanh không khỏi nhếch miệng cười toe toét, họ kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, không biết làm sao mà biết được.
“Ông chủ, anh ta là khách của anh sao, anh đuổi anh ta ra cho tôi, tôi cho anh thêm 1triệu!”
Người phụ nữ mặc đồ đen tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ, hét vào mặt Hà Kim Tường.
“Tiểu thư, cái này sợ tôi không làm được…” Hà Kim Tường cau mày.
“Không làm được? Vì sao? Vì anh ta cũng là khách hàng sao? Ông chủ, anh hãy nhìn kĩ bọn họ là hai kẻ nghèo hèn, một người là bác sĩ, một người ở nhà ăn bám, làm gì có tiền mua được những loại quý giá này!” Người phụ nữ mặc áo đen khinh thường liếc nhìn Lâm Vũ và Giang Nhan, bởi vì cô ta đã từng ở nước ngoài nên ấn tượng của cô ta đối với Hà Gia Vinh vẫn dừng lại ở mấy năm trước.
“Anh chê tiền ít đúng không? Vậy thì tôi sẽ thêm một triệu nữa, chỉ cần anh giúp tôi đuổi cả hai ra ngoài!” Người phụ nữ áo đen nghiêm nghị nói.
“Tiểu thư, chuyện này với ít tiền nhiều tiền không liên quan đến nhau, tôi không có quyền đuổi anh ấy ra ngoài.” Hà Kim Tường nhún vai bất lực trước người phụ nữ mặc áo đen.
“Không có quyền? Tại sao? Ông không phải là chủ tiệm này sao?” Người phụ nữ áo đen cau mày hỏi.
“Đúng vậy, một sự thay thế.” Hà Kim Tường nhanh chóng gật đầu.
“Vậy anh chính là ông chủ, cửa hàng này là của anh, anh đương nhiên có quyền đuổi anh ta ra ngoài!” Người phụ nữ áo đen có chút bối rồi, ông chủ này có phải là đồ ngốc.
*Tôi vẫn không có quyền.” Hà Kim Tường lắc đầu: “Mặc dù tôi là chủ của cửa hàng này, nhưng Hà tiên sinh là chủ của tôi.” “Anh nói cái gì? Tên vô tích sự này là ông chủ của anh?” Người phụ nữ áo đen kinh ngạc mở miệng, vẻ mặt không tin.
“Không sai, nó giống như một sự thay thế.” Hà Kim Tường gật đầu rất chắc chắn.
“Không thể nào, tôi không tin!” Người phụ nữ mặc áo đen mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng nói: “Ông chủ, ông mau quẹt thẻ cho tôi, gói chiếc vòng lại cho tôi, tôi đang vội về Linh An.” Rõ ràng là cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, và háo hức muốn mua chiếc vòng và rời khỏi đây.
“Thật ngại quá, nhà chúng tôi không làm việc với cô, mời cô.” Hà Kim Tường thờ ơ ra hiệu cho cô rời đi.
Người phụ nữa áo đen vừa rồi châm biếm Giang Nhan anh đã không vui rồi, nếu Lâm Vũ không đứng dậy kịp thời, anh ta đã chuẩn bị mắng cô ta rồi.
Ở trong tiệm của anh ta với Lâm Vũ, vậy mà dám mắng em dâu anh ta, cô ta là cái thá gì!
“Ông chủ, anh mở cửa làm ăn, sao lại nói không bán là không bán, vừa rồi không phải anh đồng ý rồi sao?” Người phụ nữ mặc đồ đen rất lo lắng nhưng lại rất muốn mua chiếc vòng tay ngọc bích này, cô ta gần như đã tìm thấy chiếc vòng tay ngọc bích Lục Đề Vương này sau khi dạo quanh toàn bộ Thanh Hải. Cô hai năm mới quay lại Trung Quốc một lần, cũng muốn thể hiện trước nhiều quan khách.
“Cô đắc tội với ông chủ của tôi, tôi đương nhiên không bán cho cô rồi.” Hà Kim Tường nhìn cô ta như một kẻ ngốc.
“Anh Hà, anh vậy là không đúng rồi, người ta nói đúng, mở cửa làm ăn, làm gì có đạo lí không bán, tôi nói này bán cho người ta đi.” Lâm Vũ cười nói.
“Đây cũng không tôi, tôi không quản các anh ai là ông chủ, tôi là khách hàng, là thượng đế!” Người phụ nữ áo đen đặt trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống, liếc nhìn Lâm Vũ, không ngờ tên vô tích sự này lại thú vị như vậy, chắc là do may mắn mới mở được một cửa hàng ngọc bích như vậy.
Hà Kim Tường thấy Lâm Vũ muốn bán cho cô ta, có chút khó hiểu, trong lòng rất khó chịu, nên biết, chiếc vòng ngọc này có thể bán không cần lo lắng, cho dù không bán cho người phụ nữ này, không đến ba đến năm ngày cũng có người mua mắt. Anh không hiểu tại sao Lâm Vũ lại phải cố gắng nuốt cục tức này.
“Anh Hà, còn ngắn người ra đó làm gì, quẹt thẻ đi.” Lâm Vũ vội vàng nói với anh ấy: “1 tỷ, đừng quẹt sai đó.” “Bao… bao nhiêu!” Người phụ nữ mặc đồ đen rùng mình khi nghe điều này, cô nghĩ mình đã nghe nhằm.