“Tên khốn kiếp nhà anh, chỉ biết nằm chơi. Mệt chết tôi, đứng dậy để tôi ngồi một lát.”
Giang Nhan tiễn đi một người khách xong liền đi tới, nhìn thấy Lâm Vũ đang nằm thì giận sôi máu, dùng chân đá nhẹ lên đùi anh.
“Phu nhân, mời cô ngồi!” Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, chờ Giang Nhan ngồi xuống thì ở trên vai cô xoa bóp.
Mấy nhân viên hướng dẫn mua sắm đều không khỏi cười trộm, nhưng lại không có chút ý tứ cười nhạo nào. Ở trong mắt các cô, ông chủ này của họ không phải là sợ vợ, mà là yêu vợ.
“Nhan Nhan, thế nào, làm bà chủ có phải thoải mái hơn bác sĩ hay không?” Lâm Vũ lấy lòng cười nói.
*Không thoải mái, tôi vẫn muốn làm bác sĩ.”
Nhắc tới chuyện này trên mặt Giang Nhan liền hiện lên một tia ủy khuất, trong lòng hơi hốt hoảng.
“Không sao, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông ta phải đến mời cô về.” Lâm Vũ nhẹ nhàng an ủi một tiếng, thủ pháp xoa bóp không khỏi nhanh vài phần.
Lúc này bên trong văn phòng viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải, Tàng Địch An đang nhìn báo cáo thành tích tháng này của các phòng, rất là vừa lòng mà gật đầu.
“Âm ầm ầm!”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Vào đi!” Tàng Địch An cau mày không vui hô một tiếng.
“Viện trưởng Tàng, không tốt rồi.”
Viện phó Tuần vội vội vàng vàng chạy vào: “Vệ phu nhân tới tái khám!”
“Tái khám thì tái khám, ông hoảng cái gì!” Tàng Địch An tức giận trừng mắt nhìn ông ta một cái.
“Tình huống không tốt lắm, viện trưởng.”
Viện phó Tuần nuốt một ngụm nước miếng, đem cửa đóng lại, sau đó chạy tới thấp giọng nói: “Vệ phu nhân đã đi làm nội soi dạ dày, nhưng bác sĩ chủ trị Tiểu Tôn khoa ung thư: làm kiểm tra cho bà ấy nói, xem khí sắc cùng triệu chứng bệnh, ung thư dạ dày của Vệ phu nhân có khả năng đã lan rộng hơn.”
“Không thể nào!”
Sắc mặt Tàng Địch An bỗng nhiên biến đổi, khẳng định nói: “Tôi hiểu rõ hiệu quả thuốc kháng ung thư của Stein.
Nếu kiên trì dùng, tuyệt đối sẽ không có bắt kỳ sự khuếch tán nào!”
“Nhưng Tiểu Tôn là chuyên gia về phương diện ung thư dạ dày, không có khả năng nhìn lầm.” Viện phó Tuần nôn nóng nói.
“Àm ầm ầm!”
Lúc này bên ngoài lại lần nữa trèn đến tiếng đập cửa, Tàng Địch An cho viện phó Tuần một cái ánh mắt, ý bảo ông ta đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Tôn khoa ung thư tiền vào, nhìn thấy.
Tàng Địch An thì gấp gáp nói: “Viện trưởng Tàng, kết quả nội soi dạ dày của Vệ phu nhân đã có, xác thật là bệnh đã lan rộng hơn, hơn nữa còn đang tiếp tục di căn.”
“Sao có thể!”
Tàng Địch An biến sắc, trên trán cũng chảy ra mò hôi lạnh.
Nếu xảy ra tình huống xấu gì, lấy tính tình của Vệ Công Huân, còn không phải sẽ băm ông ta ra hay sao!
Ông ta cố gắp để mình trấn định lại, cẩn thận nghĩ nghĩ, hoảng loạn nói với viện phó Tuần: “Đúng rồi, thuốc mỗi tuần Stein gửi tới là do ông phụ trách đúng không? Cục trưởng Vệ có đúng hạn tới lầy chứ?”
“Có, tôi hỏi qua chủ nhiệm Tiểu La của dược phòng, cục trưởng Vệ mỗi tuần đều phái người tới lấy.” Viện phó Tuần vội vàng nói.
*Đi, đem Tiểu La gọi tới, để cậu ta mang máy bình thuốc đến đây!” Thanh âm Tàng Địch An có chút run rẩy phân phó Tiểu Tôn một câu, trong lòng nhảy lên liên hồi.
Không nên mới đúng, nếu là đúng hạn uống thuốc, tuyệt đối không thể có bất kỳ vấn đề gì. Chẳng lẽ là thuốc Stein cho ông ta có vấn đề?
Không thể nào, không nói đến ông ta có giao tình với bên Stein, cho dù không có giao tình cũng không có khả năng tự đập vỡ bảng hiệu của mình đâu.
“Viện trưởng, ngài tìm tôi. Viện phó Tuần, ngài cũng ở đây à”
Lúc này Tiểu La ở dược phòng khom người đi vào, vẻ mặt lấy lòng chào hỏi Tàng Địch An và viện phó Tuần.
“Tiểu La, tôi hỏi cậu, thuốc kháng ung thư tôi giao cho cậu có phải mỗi tuần đều có người tới lấy?” Viện phó Tuần gấp không chờ nỗi nói.
“Vâng, vâng.” Tiểu La liên tục gật đầu.
“Cậu đem thuốc tới đây cho tôi xem.” Tàng Địch An vội vàng nói.
“Viện trưởng, ngài xem.”