“Đúng vậy, sao thế, ngài không biết?”
Quách Triệu Tông không khỏi nhíu nhíu mày: *Vi bí thư không phải nói đã mời ngài sao?”
Ông ta vừa nói như vậy, Lâm Vũ ở bên kia điện thoại lập tức hiểu được sao lại thế này, có lẽ là Quách Triệu Tông cố ý để Vi Dự Hằng mời mình tới, nhưng Vi Dự Hằng không làm theo.
Vi Dự Hằng nghe được lời này sắc mặt hơi đồi, nếu Quách Triệu Tông biết được mình lừa ông ta, khẳng định sẽ nỗi trận lôi đình.
“Xem trí nhớ của tôi này, Vi bí thư đã nói trước cho tôi, tôi bận quá, thuận miệng cự tuyệt rồi, kết quả chưa bao lâu thì quên mắt.”
Lâm Vũ cười ha hả nói, xem như bán cho Vi Dự Hằng một cái ân tình, hy vọng mình nhượng bộ cũng có thể đổi lấy ông ta nhượng bộ.
“A, có chuyện như vậy à, vậy hiện tại ngài có thời gian không, tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Quách Triệu Tông thịnh tình mời.
“Không được, Quách tổng, bên này tôi còn rất nhiều người bệnh, thật sự quá nhiều việc lo liệu không hết.” Lâm Vũ uyễn chuyển cự tuyệt, anh xác thật không nói dối, Hồi Sinh Đường lúc này đang ngòi kín bệnh nhân.
“Vậy được rồi.” Lúc này Quách Triệu Tông mới hậm hực treo điện thoại.
Vi Dự Hằng thấy Quách Triệu Tông không có phát giận thì có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ nói: “Quách tổng, bác sĩ Hà nói như thê nào?”
“Cậu ấy nói bên kia rất bận.” Quách Triệu Tông có chút tiếc nuối thở dài.
“Ngài xem, tôi đã nói mà.” Vi Dự Hằng thở dài nhẹ nhõm, cười ha hả nói. Trong lòng ông ta lại là cười lạnh, xem như Hà Gia Vinh cậu thức thời.
“Nếu Hà tiên sinh không tới, chúng ta liền ăn trước đi Quách tổng.” Tăng Thư Kiệt nâng chén đề nghị.
“Đến, Quách tổng, chúng tôi kính ngài một ly, cảm tạ những gì ngài đã cống hiền cho Thanh Hải.”
Những người khác trên bàn cũng lập tức nâng ly.
Quách Triệu Tông cầm ly rượu, cùng mọi người uống một ly, tiếp theo liền cuống quýt đứng dậy nói: “Thật ngại quá, tôi nghĩ trước nghĩ sau, quyết định vẫn là đến bái phỏng Hà tiên sinh trước, mọi người ăn uống ngon miệng, hôm nay tôi mời!”
Sau đó ông ta xoay người rời đi, Vi Dự Hằng nhanh chóng đứng dậy kéo ông ta lại, kinh ngạc nói: “Quách tổng, ngài không thể đi, chúng tôi chính là đặc biệt vì ngài…”
“Vi bí thư, xin lỗi, xin lỗi, để hôm khác, hôm khác đi.”
Quách Triệu Tông nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đẳng sau sắc mặt Vi Dự Hằng xanh mét, không nghĩ tới vì một tên bác sĩ nho nhỏ mà Quách Triệu Tông lại bỏ mặc một người đường đường là nhân vật đứng đầu Thanh Hải là ông ta.
Nhóm quan chức ngồi đó trên mặt cũng tràn ngập xấu hồ.
Bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy để tiếp đãi Quách Triệu Tông, kết quả Quách Triệu Tông nói đi là đi, cũng quá không cho bí thư mới tới này của bọn họ mặt mũi rồi đi?
*Vi bí thư, hay là, hay là chúng ta uống?” Lúc này một quan chức đứng lên cần thận hỏi.
“Uống cái rắm!”
Vi Dự Hằng hung hăng ném cái ly xuống đất, mặt đỏ rần.
Lúc này trong Hồi Sinh Đường, Lệ Chấn Sinh đã làm xong cơm, kêu Lâm Vũ cùng Tôn Thiên Thiên cùng nhau tới ăn cơm.
Một nhóm người bệnh xem tivi kiên nhẫn chờ bên trong quán.
Lúc này một chiếc xe Roll-Royce đen nhánh ngừng trước cửa y quán, tiếp đó là Quách Triệu Tông bước nhanh tới, nhìn thấy Lâm Vũ đang ăn cơm thì cười nói: “Hà tiên sinh, đang ăn cơm sao? Có để ý cùng tôi ăn một chút hay không?”
“Quách tổng, sao ngài lại tới?”
Lâm Vũ có chút bất ngờ: “Vi bí thư không phải tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho ngài ở khách sạn sao?”
“Ai, đừng nói nữa, khách sạn kia làm toàn thứ gì đâu, quá khó ăn. Lại nói, Hà tiên sinh không ở đó, tôi cũng không có hứng thú gì.”
Quách Triệu Tông nói rồi đem cái ghế đến ngồi ở trước bàn, nhìn Lệ Chấn Sinh nói: “Tiểu huynh đệ, có thể lấy giúp tôi bát đũa không?”