Lâm Vũ không nhanh không chậm móc từ túi ra máy lọ thuốc kháng ung thư đóng gói giống nhau như đúc.
Nghe được hai chữ thuốc giả, cả người Tàng Địch An đột nhiên run lên, đôi tay không khống chế được mà run lẫy bầy, nhưng vẫn giả bộ thành bộ dáng vô cùng tức giận, chỉ vào Lâm Vũ mà chửi ầm lên: “Cậu ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người? Hôm qua tôi cùng Tuyết Ngưng đã đi Cục quản lý dược thực phẩm làm xét nghiệm. Máy lọ thuốc này có 3 bình là thuốc thật, hai bình là thuốc giả!”
Lâm Vũ lạnh lùng nói, có ý soạn một lời nói dối, lừa Tàng Địch An một phen.
“Không thể nào!” Tố chất tâm lý của Tàng Địch An cũng vượt qua thử thách. Tuy trong lòng đã hoảng sợ vạn phần nhưng vẫn phẫn nộ phủ nhận, có vẻ vô cùng tức giận.
“Có khả năng hay không ông đến trên tòa án nói đi, bán thuốc giả chính là trọng tội, phải nhận tuyên án.”Lâm Vũ lành lạnh nói.
Nghe được lời này, chủ nhiệm Tiểu La ở bàn cuối cùng trong phòng hội nghị đã “phịch” một tiếng ngã trên mặt đắt, té lộn nhào bò dậy liên muốn chạy.
“Muốn chạy?”
Vệ Tuyết Ngưng nhăn mày đẹp, hừ lạnh một tiếng, thân hình đã bay ra như mũi tên bắn khỏi cung, Tiểu La vừa chạy đến cửa đã bị cô dùng một chân đá trên mặt đắt, tiếp đó là một trận tay đắm chân đá.
Ngoài cửa ngay lập tức truyền đến một trận tiếng kêu giết heo thảm thiết: “Tha mạng, tha mạng, không liên quan đến tôi, là viện trưởng Tàng bảo tôi bán thuốc giả!”
Toàn bộ phòng hội nghị tức khắc một mảnh ò lên, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Tàng Địch An. Đối với việc làm của Tàng Địch An và Tiểu La, bọn họ cùng không rõ ràng lắm.
Thân là viện trưởng bệnh viện nhân dân thành phó Thanh Hải, ông ta lại dám sai sử người phía dưới bán thuốc giả.
Đây rõ ràng là coi mạng người như cỏ rác mà.
“Cậu nói bậy! Họ La kia, tôi khi nào sai sử cậu, rõ ràng chính là cậu đem thuốc đổi thành giả…”
Dưới tình thế cắp bách Tàng Địch An buột miệng thốt ra, nhưng rất nhanh ông ta đã phát hiện mình sai rồi. Đây không phải tương đương với thừa nhận Trinh Vân Hà uống chính là thuốc giả sao.
“Lão tử giết ông!”
Vệ Công Huân vừa nghe lời này thì giận tím mặt, bước dài lao tới vung tay cho ông ta một bạt tai.
Vệ Công Huân từng học qua Kỹ năng vật lộn và chiến đấu chuyên nghiệp, trường kỳ huấn luyện khiến tay ông dày nặng cứng rắn, tựa như bàn thạch. Một cái tát này hạ xuống, Tàng Địch An xoay một vòng tại chỗ rồi ngã ngồi trên mặt đất, nửa mặt bên trái nháy mắt phồng lên, đau đớn vô cùng, giống như bị lửa đốt, lỗ tai cũng ong ong.
Ai ngờ vậy còn chưa xong, Vệ Công Huân tát một cái xong thì lưu loát tặng thêm một cước, đế giày đáp ở giữa mặt Tàng Địch An. Tàng Địch An rên thảm một tiếng, đầu rũ xuống, trong mắt đều là sao.
“Anh rễ, được rồi được rồi!”
Trịnh Thế Phàm thấy Vệ Công Huân không định dừng tay thì nhanh chóng xông tới ôm lấy ông, vội vàng khuyên nhủ: “Xả giận là được, đánh nữa sẽ đem ông ta đánh chết!”
“Lão tử chính là muốn đánh chết ông ta! Cái loại gì! Uổng công tôi tín nhiệm ông ta như vậy!”
Vệ Công Huân râu tóc dựng ngược, hai mắt đỏ ngầu, mặt đây sát ý, chỉ vào Tàng Địch An gào lên: “Tôi nói cho ông biết, nếu vợ tôi có bát trắc gì, cho dù tôi có phải đánh cược cái mạng này cũng nhát định đem ông chôn cùng!”
Vệ Công Huân vừa giận vừa hối hận. Chính bởi vì mình tin sai tên khốn kiếp này, mới hại bệnh tình vợ mình chuyển biến xấu đến tình trạng này.
“Được rồi anh rẻ, loại người này tự nhiên sẽ có pháp luật tới xử phạt.” Trịnh Thế Phàm gắt gao mà ôm Vệ Công Huân. Đối với tính tình nóng nảy của anh rẻ, anh chính là rất rõ ràng. Nếu anh không ngăn cản, Tàng Địch An thật sự có khả năng bỏ mạng ở đây.
Lâm Vũ nhìn Vệ Công Huân nổi cơn thịnh nộ, trong lòng cũng nặng nề không thôi. Kết hôn nhiều năm mà Vệ Công Huân vẫn còn có thể đối xử với dì Trịnh như thế, thật sự là đáng quý.
“Tuyết Ngưng, nhanh! Đem tên khốn này còng lại! Gọi điện thoại cho lão Khương cùng Cục quản lý dược thực phẩm, đem cái bệnh viện này tra xét thật kỹ cho cha!” Vệ Công Huân trên trán gân xanh bạo khởi, tức giận quát.
“Vâng!”
Vệ Tuyết Ngưng đáp một tiếng, mang Tiểu La tiến vào, một đạp đem Tiểu La đạp ngã trên đất, còng cậu ta cùng Tàng Địch An với nhau.
“Vệ Công Huân, ông không thẻ bắt tôi… ông không thể bắt tôi!”
Tàng Địch An phục hồi lại tinh thần, ngồi dưới đất thở hỗn hễn hét lên với Vệ Công Huân: “Ông có biết tôi nhận thức bao nhiêu người ở kinh thành không? Ông mà bắt tôi thì sẽ không có quả ngon để ăn đâu!”
“Con mẹ mày!”
Vệ Công Huân không nói hai lời, đạp thêm một chân lên mặt ông ta.
“Ai u Tàng Địch An kêu thảm thiết một tiếng, chỉ cảm thấy khoang mũi nóng lên, hai dòng máu đen đặc chảy ra, cái mũi trong nháy mắt mềm oặt xuống, xương mũi hiển nhiên đã bị gãy.
Không qua bao lâu, Khương đội mang theo một nhóm cảnh sát tới: “Vệ cục.”
“Đem hai người bọn chúng bắt về cục cảnh sát, hảo hảo thẩm ván.” Vệ Công Huân phân phó Khương đội một câu, sau đó nói với Vệ Tuyết Ngưng: “Tuyết Ngưng, lát nữa chú Lưu của con tới, con mang theo những người còn lại phối hợp ông ấy kiểm tra, nên bắt thì bắt, một người cũng không được tha.”
“Vâng, Vệ cục!” Vệ Tuyết Ngưng thẳng thân mình vội vàng nói. Hiện giờ Vệ Công Huân không phải cha cô, mà là cấp trên của cô.