Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65: Tay Không Nối Xương


“Anh làm cái gì?” Giang Nhan vội kéo Lâm Vũ qua bên cạnh.


Người bệnh được đưa tới bệnh viện rồi, Lâm Vũ còn ra vẻ làm gì chứ? Hơn nữa Phương Nhất Minh dù nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Phương thức xử lý tốt nhất cho người bệnh này chính là tây y.


Hai y tá đã vội đẩy xe người bệnh đi làm kiểm tra.


“Tôi mặc kệ là trung y hay tây y. Tôi chỉ cần các người có thể cứu được huynh đệ của tôi!” Chàng trai mặc áo da đen lạnh giọng nói: “Nếu không thì bệnh viện của các người cứ đợi mà đóng cửa đi!”


“Bệnh viện chúng tôi đóng cửa hay không không phải do cậu quyết định!” Phương Nhất Minh hừ lạnh.


“Tôi không quyết định được? Cha của huynh đệ tôi là Tiền Hải Đức thì có thể quyết định rồi nhỉ?” Chàng trai mặc áo da đen lạnh giọng.


“Tiền, Tiền tổng?”


Phương Nhát Minh bị dọa cho run lên. Tiền Hải Đức là nơi sản xuất thiết bị y tế có tiếng đứng đầu thành phố Thanh Hải. Mỗi năm chỉ riêng việc quyên góp thiết bị trị liệu cho bệnh viện họ thì đã hơn triệu tệ. Hơn nữa cậu nhỏ của Tiền Hải Đức là trưởng khoa của khoa công chính cục vệ sinh. Nếu thật sự tùy tiện chụp mũ cho bệnh viện thì bệnh viện này của bọn họ đúng là không trụ ni.


“Tôi gọi cho viện trưởng ngay, cậu đợi chút.”


Phương Nhất Minh không dám chậm trễ, liền chạy đi gọi điện cho viện trưởng.


Viện trưởng vừa nghe thấy là con trai của Tiền Hải Đức thì đổi giọng, nói: “Nhất Minh. Cháu nhanh gọi cho chủ nhiệm Lý, Lý Hạo Minh, bảo ông ấy tới cứu người giúp. Bây giờ ông đang ở ngoại tỉnh, về ngay đây. Cháu cố gắng bình ổn tâm lý của người nhà bệnh nhân.”


“Vâng, vâng.” Phương Nhất Minh vội gật đầu, cúp máy, sau đó gọi cho Lý Hạo Minh.


Lý Hạo Minh vừa nghe nói viện trưởng của bệnh viện Nhân Ái cần mình giúp thì cũng không từ chối, nhưng lát nữa mới qua được. Bây giờ ông cũng đang có ca cấp cứu.


Phương Nhất Minh vội gật đầu nói được, hy vọng ông nhanh lên.


Qua mười mấy phút sau, đã có kết quả kiểm tra các mục của Tiền đại thiếu.


Phương Nhất Minh nhìn thấy kết quả kiểm tra thì giật mình, lại không khác gì Lâm Vũ nói. Đúng là xương hai chân vỡ nát, gãy bốn cái xương sườn, còn đâm vào phổi, xương sọ hơi bị lún vào. Tiền đại thiếu này cũng là phúc lớn mạng lớn. Như vậy mà còn chưa chết.


“Bác sĩ Phương, tình hình bệnh nhân nghiêm trọng, e là phải phẫu thuật ngay!”


Y tá trưởng chạy vội qua, kinh hoảng.


“Anh còn đứng đó làm gì, mau đi làm phẫu thuật đi chứ!”


Chàng trai mặc áo da đen thấy Phương Nhát Minh đứng bắt động tại chỗ thì liền sốt sắng mà hét với hắn một tiếng.


“Tiểu huynh đệ, từ phim X quang mà tháy, tình trạng của Tiền đại thiếu không lạc quan lắm. Dựa vào trình độ chữa trị của bệnh viện chúng tôi e là không nắm chắc được.”


Phương Nhất Minh khóc lóc nói. Đừng nói là bệnh viện bọn họ, ngay cả Lý Minh Hạo có tới thì sợ cũng không có hy vọng lắm.


“Mẹ nó. Anh không biết chữa bệnh thì làm bác sĩ làm gì!”


Chàng trai áo da đen liền tức giận, xông lên nắm lấy cổ áo Phương Nhất Minh.


Thực ra trong lòng chàng trai áo da đen rất sợ. Dù sao là cậu ta xúi giục Tiền thiếu đi đua xe, giờ có chuyện thì cậu ta không trốn khỏi trách nhiệm.


“Dù tôi là bác sĩ, nhưng trình độ có hạn. Cho dù là chủ nhiệm Lý – Lý Minh Hạo tới thì cũng chưa nắm chắc.” Phương Nhất Minh bị dọa cho mặt trắng bệch.


“Vậy giờ anh nói làm thế nào?” Chàng trai áo da đen đỏ mắt, vẻ mặt méo mó như muốn giết người.


“Hy vọng duy nhất bây giờ chính là đi… đi Kinh Thành…”


“Mẹ nó!”


Chàng trai áo da đen đá cho Phương Nhất Minh ngã lên đất, mắng: “Còn chưa tới Kinh Thành thì đã chết trên đường rồi!”


“Vậy chúng ta đợi chủ nhiệm Lý tới vậy. Viện trưởng cũng đang trên đường tới. Họ chắc chắn sẽ có các, chắc chắn có…”


Phương Nhất Minh đỡ lấy cổ, vẻ mặt đau đớn, cũng không dám ho he, trong long kêu khổ không thôi. Sao lại cứ trúng vào ca trực của hắn chứ, sao chuyện đen đủi nào cũng tới lượt hắn vậy?


“Không thể đợi nữa, đợi nữa thì hết cứu rồi.”


Lâm Vũ ở bên cạnh không kìm được nữa. Dù sao đây là một mạng người, mình còn không ra tay thì chỉ đành trơ mắt nhìn cậu ta chờ chết thôi.


“Cậu? Cậu biết cái rắm! Lúc nãy không phải tôi bảo cậu cút rồi sao? Sao còn chưa cút!”


Phương Nhất Minh liền xả giận lên Lâm Vũ.


“Anh đâu biết chữa bệnh này, mau đi đi.” Giang Nhan cũng vội kéo Lâm Vũ đi ra ngoài.


“Không được, nếu tôi đi rồi thì cậu ta thật sự không cứu được nữa.” Lâm Vũ kéo tay Giang Nhan lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đổi lại là cô có thể chữa được thì cô sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”


“Nhưng anh hoàn toàn không…”


“Tôi đảm bảo, tôi nhất định có thể cứu được cậu ta.” Lâm Vũ kiên định nói.


“Mau, anh cứu được thì mau đi chứ!” Chàng trai áo da đen liền bắt lầy tay Lâm Vũ, giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy.


“Huynh đệ, cậu đừng nghe cậu ta. Cậu ta chỉ là một tên lang băm, thầy thuốc của phòng khám nhỏ. Biết cái rắm!” Phương Nhất Minh lườm Lâm Vũ một cái, lạnh giọng.


“Vậy anh giỏi thì anh chữa đi!” Chàng trai áo da đen tức mà tát lên đầu Phương Nhất Minh một cái, vội đi tới trước mặt Lâm Vũ: “Anh cũng là bác sĩ đúng không? Xin anh, cứu huynh đệ của tôi.”


“Tôi cần người giúp đỡ. Giang Nhan, cô giúp tôi một tay.” Lâm Vũ xắn áo lên, gọi Giang Nhan đi vào phòng ICU.


“Hà Gia Vinh, cậu…”


“Im miệng cho ông!”


Phương Nhất Minh còn định nói gì đó thì áo da đen lại đánh lên đầu hắn một cái.


Lâm Vũ hỏi mượn y tá một bịch kim rồi đưa Giang Nhan vào ICU, tiện tay khóa chặt cửa phòng lại. Trong tình huống này, anh không thể bị phân tâm.


“Giúp tôi đưa một chậu nước sạch qua, rồi cắt quần áo cậu ta ra!” Lâm Vũ trầm giọng phân phó, nghiễm nhiên đã xem Giang Nhan như trợ thủ của mình.


Giang Nhan hơi ngắn ra, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì không dám nói nhiều, vội làm theo lời anh mà đi lấy một chậu nước sạch, sau đó dùng kéo cắt quần áo của bệnh nhân ra.


Lâm Vũ đeo găng tay sát khuẩn lên, liền dùng nước rửa sạch vết máu trên người Tiền đại thiếu, sau đó hai tay ma sát trên phía xương sườn của cậu ta.


Đây là cách xoa xương được tổ tiên để lại, là cách nối xương mà không cần dùng dao rạch của trung y.


Lâm Vũ nhắm mắt, xoa lên những khúc xương bị gãy của Tiền đại thiếu, ghép lại, sau đó mới thở phào một hơi, dùng nẹp để cố định hai chân cho cậu ta.


Giang Nhan ở bên cạnh nhìn mà kinh ngạc không thôi. Không ngờ Lâm Vũ lại không cần bất kỳ máy móc này, tay không nối lại xương hoàn chỉnh.


Sau đó Lâm Vũ dùng kim bạc, đâm lên mười mấy huyệt vị ở ngực, bụng, tay chân, vân vân của Tiền đại thiếu. Cùng lúc anh ép linh lực của mình ra truyền vào người cậu ta.


Chỉ thấy hơi thở gấp gáp của Tiền đại thiếu dần dần bình ồn lại, nét đau đớn trên mặt cũng giảm dần, các só liệu sống cũng dần bình thường lại.


“Tiểu huynh đệ, tôi nói cho cậu biết, là cậu để cậu ta đi vào đấy.


Ngộ nhỡ có chuyện gì thì đừng đổ cho bệnh viện chúng tôi.”


Phương Nhát Minh ở bên ngoài nói với chàng trai áo da đen.


Tư: Hắn không muốn Lâm Vũ làm chết người rồi lại bắt hắn chịu trách nhiệm.


“Mẹ nó, im miệng lại cho ông. Huynh đệ của tôi nếu có mệnh hệ gì thì ông đây giết chết anh trước!” Chàng trai áo da đen hung dữ mà nói với Phương Nhất Minh. Cậu ta ghét nhát loại phề vật không có bản lĩnh lại còn lắm lời thế này.


Khoảng hơn nủa tiếng sau, cửa phòng ICU mở ra. Lâm Vũ và Giang Nhan đi ra. Lâm Vũ chùi mồ hôi đầy trán, nói: “Tình hình của bệnh nhân đã ổn định rồi. Kim trên người cậu ta tuyệt đối không được nhỗ ra, nếu không sẽ rơi vào nguy hiểm.”


Phương Nhất Minh nghe vậy thì kinh ngạc, vội chạy vào phòng ICU, thấy các số liệu trên máy đo của Tiền đại thiếu đã khôi phục bình thường thì vô cùng hinh hãi.


Lúc Phương Nhất Minh ra ngoài thì Lâm Vũ và Giang Nhan đã đi rồi.


Phương Nhất Minh rất lâu sau mới bình ồn lại. Tên Hà Gia Vinh này lợi hại vậy sao?


“Lát nữa bố của Tiền thiếu tới, không được nói là tôi đưa cậu ấy tới!” Chàng trai áo da đen đá Phương Nhất Minh một cái, hung dữ nói: “Cứ nói là có người gọi 120, các người tới đưa đi, tôi nhận được tin thì mới tới. Nghe thấy chưa!”


Cậu ta sợ bố mẹ của Tiền thiếu trách tội mình, nên uy hiếp Phương Nhất Minh giữ bí mật cho mình.


“Nghe rồi nghe rồi.”


\ Phương Nhất Minh gật đầu liên hồi, sau đó đảo mắt, đột nhiên có chủ ý, vội nói: “Có điều cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”


“Nói!” Chàng trai áo da đen chau mày, vô cùng không vui.


“Lát nữa viện trưởng và Tiền tổng tới thì cậu phải nói với họ là tôi đã cứu Tiền đại thiếu.” Phương Nhất Minh nói nhỏ.


Chàng trai áo da đén nhíu mày, nghĩ một lát, nhìn về phía Lâm Vũ rời đi, thấy Lâm Vũ cũng không định đòi công thì gật đầu, đồng ý.


“Các người nữa, tôi hỏi các người, lúc nãy là ai chữa khỏi cho Tiền đại thiếu?”


Phương Nhất Minh trầm mặt, hỏi đám y tá xung quanh.


Đám y tá nhìn nhau một cái, không lên tiếng.


“Điếc cả rồi!” Phương Nhất Minh tức giận.


“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bác sĩ Phương cứu rồi!”


Lúc này y tá trưởng liền đứng ra, cung kính nói.


Bà ta làm việc ở đây nhiều năm như vậy, bò lên được vị trí y tá trưởng cũng không phải ngẫu nhiên. Không có chút năng lực nhìn sắc mặt thì sao mà vươn lên được.


Phương Nhất Minh là ai? Đó là cháu ngoại của viện trưởng đấy. Bà ta tất nhiên không đắc tội được. Dù sao Lâm Vũ cũng không phải là người của bệnh viện, bà ta đem công lao này đẩy lên người Phương Nhát Minh để lấy lòng.


Nếu Phương Nhất Minh nói máy câu tốt đẹp với viện trưởng thì nói không chừng còn có thể cho bà ta làm chủ nhiệm bộ phận y tá nữa.


“Đúng, là bác sĩ Phương cứu!” Đám y tá thấy y tá trưởng đã có lời thì nào dám nói gì nữa, vội gật đầu phụ họa.


“Biết là tốt rồi. Yên tâm, lần này chúng ta đồng lòng chữa khỏi cho Tiền đại thiếu, tôi nhất dịnh sẽ báo cáo lại với viện trưởng, ghi công cho mấy người, tiền thưởng gì đó không thành vấn đè!”


Phương Nhất Minh cũng biết làm người, hứa hẹn xong xuôi.


Đám y tá nghe vậy thì liền cười tươi, đồng loạt nói: “Cảm ơn bá sĩ Phương.”


“Con trai tôi sao rồi?”


Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói gấp gáp, sau đó thì thấy một đám người vội vàng hoảng loạn chạy vào. Hai người đi đầu chính là Tiền Hải Đức và vợ của ông – Trương Lan Anh.


Phía sau còn có viện trưởng Đới Vĩ.


Lúc vừa tới cổng thì gặp nhay liền cùng đi vào.


Lúc đi về phía bên này, Tiền Hải Đức còn hỏi Đới Vĩ tình hình của con trai mình. Đới Vĩ không dám trả lời, vì theo kết quả mà Phương Nhất Minh nói với ông thì e là Tiền đại thiếu lúc này đã không còn rồi.


“Tiền tổng, ông tới rồi. Viện trưởng, ông cũng về rồi.” Phương Nhất Minh vội tiến lên đón.


“Con trai tôi sao rồi?” Tiền Hải Đức hoảng loạn.


“Tiền tổng đừng gấp, tôi vừa làm phẫu thuật cho Tiền đại thiếu xong. Bây giò tình hình của cậu ấy đã ổn định lại rồi, đã không nguy hiểm tới tính mạng nữa, ông yên tâm.”


Phương Nhất Minh ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.


“Đã chữa khỏi rồi?”


Phương Nhất Minh vừa nói xong thì Lý Minh Hạo cũng từ ngoài đi vào, vẻ mặt có chút kinh ngạc.


Lúc nãy Phương Nhát Minh đã gửi kết quả xét nghiệm qua cho ông. Từ kết quả mà thấy thì tình hình của Tiền đại thiếu không lạc quan lắm. Cho dù là ông tới thì cũng chưa chắc bảo toàn được tính mạng cho cậu ta.


Bây giờ trong thời gian ngắn như vậy, Phương Nhất Minh lại nói đã phẫu thuật xong cho Tiền đại thiếu, hơn nữa chỉ số sống đã khôi phục lại bình thường, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK